“Thầy Sở!” Mục Giai vội vàng kêu lên.
Sở Hàm quay đầu lại hỏi: "Còn có chuyện gì à?"
Mục Giai khẽ mỉm cười nói: “Nếu thầy không phiền, cuối tuần này em mời thầy một bữa được chứ? Tiểu Khả làm phiền thầy nhiều rồi, em nghe nói thầy rất quan tâm đến em ấy, mấy ngày trước cũng là thầy giúp em ấy đòi lại công bằng, em và ba vẫn luôn muốn cảm ơn thầy.”
Sở Hàm cúi đầu nhìn Mục Tiểu Khả, Mục Tiểu Khả nhẹ nhàng lắc đầu, anh biết Mục Tiểu Khả không thích bữa tiệc Hồng Môn Yến này, "Tôi nói chuyện với tiểu Khả một chút, em không phải học sinh lớp tôi, nếu còn không về lớp sẽ muộn học đấy."
Mục Giai nhìn Mục Tiểu Khả, nhưng Mục Tiểu Khả lại không chịu nhìn anh ta, Mục Giai chỉ có thể từ bỏ, “Được, nếu thầy đồng ý thì nói một tiếng cho em biết. Tiểu Khả hay quên, em sợ em ấy quên nói lại với em.”
Mục Tiểu Khả không dám tin Mục Giai có thể nói cậu như vậy trước mặt thầy Sở, còn nói như thể đúng rồi, cứ như anh ta thực sự là một người anh trai luôn quan tâm chu đáo, không biết làm sao với đứa em trai vô dụng này.
Mục Giai không quan tâm tới ánh mắt của Mục Tiểu Khả, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn: “Vậy em xin phép đi trước.”
Sở Hàm vỗ nhẹ bả vai Mục Tiểu Khả: “Tiểu Khả?”
Mục Tiểu Khả phục hồi tinh thần, nhìn Sở Hàm bằng đôi mắt nai tròn xoe sáng ngời, sau đó gõ chữ: “Ba em chưa nói muốn mời thầy ăn cơm.”
Lời nói thẳng thắn lại mang đầy nét trẻ con.
Sở Hàm bị cậu chọc cười: “Nói với thầy giáo như vậy thật sự được à?”
Mục Tiểu Khả nhận ra mình lỡ lời, lập tức cảm thấy chán nản: "Ý em không phải vậy, chắc hẳn không phải ba em muốn cảm ơn thầy, mà là..."
Sở Hàm thấy vậy cười nói: "Được rồi được rồi, chọc em thôi, nhưng có thể nhìn ra được, anh trai em hình như rất hứng thú với tôi."
Mục Tiểu Khả có chút sửng sốt, sao thầy Sở lại nói như vậy, hứng thú... hứng thú gì?
Không phải chứ, Mục Giai đã có Phó Gia Uân và Vinh Ngạn Triết rồi, lẽ nào anh ta cũng muốn thầy Sở quay quanh mình nữa như hai người đó nữa à?
Anh ta cũng quá đáng quá rồi đó, không được, cậu không thể để Mục Giai mê hoặc thầy Sở được, người tốt như vậy sao có thể bị anh trai mưu mô kia của cậu lừa gạt được chứ?
"Không phải đâu, anh trai em tìm thầy có lẽ vì nghe nói thầy từng giúp em thôi, chứ không phải có hứng thú đâu." Mục Tiểu Khả vội vàng giải thích, nhưng mãi mà vẫn là không nói rõ ràng được, gấp đến mức gãi đầu.
"Nhóc con này." Sở Hàm gõ nhẹ vào đầu Mục Tiểu Khả, cười nói: "Đừng suy nghĩ lung tung nữa, em nói có chuyện muốn tìm thầy mà, là chuyện gì vậy?"
Mục Tiểu Khả suy nghĩ một chút, hình như cũng không có việc gì quan trọng, cậu chủ yếu muốn tới gặp thầy Sở, thuận tiện đề phòng Mục Giai chút thôi.
Cậu thực sự rất thích thầy Sở, vừa lịch thiệp lại dịu dàng, luôn quan tâm giúp đỡ cậu, có chút giống anh trai hàng xóm vậy, vậy mà người như thế lại bị kẻ ích kỷ như anh trai cậu nhắm đến, cậu không tránh khỏi có tâm lý gà mẹ che chở con non, không muốn Sở Hàm bị lừa.
“Vậy là không có chuyện gì à?”
Thấy cậu thật lâu không trả lời, biết cậu lại đang nghĩ linh tinh rồi, Sở Hàm đành phải dời sang chuyện khác, "Vậy thầy cũng có chuyện muốn nói với em."
Mục Tiểu Khả giật mình ngẩng đầu nhìn Sở Hàm, kết quả thấy thầy Sở lấy ra một bài kiểm tra, nói: "Đề kiểm tra lần trước em sai một bài, lúc đó thầy thấy em có chút lơ đễnh, quả nhiên sau đó làm sai rồi."
Mục Tiểu Khả vội vàng lấy lại bài thi, cẩn thận xem xét, khi nhìn thấy câu sai xuất hiện trước mặt, cậu liền nghĩ lại trạng thái lúc đó của chính mình, hình như đang viết thì cậu chợt nhớ đến chiếc trâm được đặt làm, nghĩ tới nghĩ lui một hồi liền viết sai.
“Chột dạ rồi?” Sở Hàm cúi đầu nhìn cậu, muốn cậu nhận lỗi - "Lại thất thần nữa rồi..."
-------
Cảm ơn bạn AriesShin và Kim Kim đã đề cử truyện ạ