Nhóc Câm Sống Lại

Chương 30: Ngả Bài

Mục Tiểu Khả bắt đầu ngả bài, bởi vì cậu thực sự không muốn quấn lấy anh ta nữa.

“Sau này tôi sẽ không lại làm phiền anh nữa, anh cũng chẳng cần phân tâm mà ứng phó tôi nữa. Bây giờ tôi lớn rồi, cũng biết chừng mực, trước đây tôi không hiểu chuyện, làm phiền anh lâu như vậy, thật sự xin lỗi.”

Sắc mặt Phó Gia Uân bắt đầu biến đổi, trên mặt dần xuất hiện vẻ xấu hổ, có thể là do lời giải thích của cậu hoặc cũng có thể do bị chọc thủng tâm tư, anh ta luôn được dạy dỗ nghiêm khắc, rất để ý thể diện, nhưng Mục Tiểu Khả lại đột nhiên làm bại lộ bí mật sâu trong lòng của anh ta ra ngoài, khó tránh khỏi không chống đỡ được.

“Anh…anh không có ứng phó em, Tiểu Khả…”

Mục Tiểu Khả lắc đầu cười nhẹ, ngón tay nhanh chóng đánh chữ, đột nhiên cảm thấy bản thân sau này có thể làm nhân viên văn phòng, cái loại mà cần phải đánh chữ rất nhanh ấy.

"Không cần, bây giờ tôi muốn nói rõ mọi chuyện với anh, có thể anh trai tôi đã nói gì đó khiến anh hiểu lầm, nhưng tôi cũng không có ý nhằm vào các người, cũng chẳng hiểu nhầm gì cả, các anh không cần nghĩ nhiều như vậy làm gì.”

Phó Gia Uân nhìn chằm chằm 3 dòng chữ này, vậy mà nhất thời cảm thấy trống rỗng, trực giác nói cho anh ta biết, việc này hẳn không đơn giản như vậy, nhưng Mục Tiểu Khả đã nói đến mức này, hiển nhiên sẽ không lại giải thích thêm cái gì nữa.

Đột nhiên giọng của Mục Giai vang lên: "Tiểu Khả, hai người vẫn còn đang nói chuyện à?”

Không biết Mục Giai trốn ở chỗ ngoặt bao lâu rồi, bây giờ mới từ trong góc đi ra.

Tình huống này Mục Tiểu Khả cũng đã nhìn quen rồi, miệng anh ta lúc nào cũng nói để Phó Gia Uân đến nhìn cậu, thực tế lại luôn trộm theo sau Phó Gia Uân, chờ đến khi có thời cơ thì lại đi ra với dáng vẻ nhớ nhung thành bệnh, hiệu quả của tuồng kịch này cũng khá là hay ho.

Trong mắt Phó Gia Uân lúc ấy luôn là hình ảnh người thường yếu đuối cần được bảo vệ nhưng lại phải miễn cưỡng bản thân kiềm nén tình yêu, chỉ vì muốn thành toàn cho tên em trai lòng lang dạ sói của mình. Vừa nghĩ như vậy Phó Gia Uân liền cảm thấy đau lòng.

Mục Tiểu Khả gật đầu với Mục Giai, xem như là chào hỏi, xoay người bước qua hai người bọn họ muốn rời đi, cho dù Phó Gia Uân còn muốn níu cậu lại, nhưng Mục Tiểu Khả cũng không quay đầu mà bước thật nhanh khỏi đây.

Mục Giai kéo cánh tay Phó Gia Uân, làm cho Phó Gia Uân không thể lại đuổi theo Mục Tiểu Khả không bỏ như vừa rồi, thanh âm dịu dàng lại tủi thân nói: “Hai người nói sao rồi, Tiểu Khả thế nào rồi?”

Phó Gia Uân nhìn bóng lưng nhanh chóng biến mất của Mục Tiểu Khả, không biết làm sao lắc đầu, “Lời nói của em ấy cùng với trước đó…”

Phó Gia Uân muốn nói giống với trước đó khi nghe thấy trong điện thoại, nhưng nghĩ lại thì hình như cũng không giống, nhưng anh ta lại không có khả năng nói với Mục Giai tình cảm mơ hồ mà Mục Tiểu Khả dành cho anh ta, cùng người trong lòng thảo luận về người thầm mến mình thật sự rất kỳ quái.

Ở hành lang tầng một có một người vẫn đang đứng từ lúc Mục Tiểu Khả còn chưa rời đi, lúc này mới quay người lên lầu. Bóng người này nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của Mục Giai.

Mục Giai ngẩng đầu nhìn, thấy rõ khuôn mặt của người nọ thì kinh ngạc đến mức hai con ngươi co lại.

Phó Gia Uân cũng hoài nghi ngẩng đầu nhìn theo, “Sao thế?”

“Không, không sao, chúng ta đi ăn cơm thôi, sắp không kịp tiết tự học tối rồi,”

Mục Tiểu Khả đến lớp bổ túc, phần lớn học sinh trong lớp là học sinh nhất trung, cho nên đều quen biết lẫn nhau, từ lần trước sau khi lời đồn Mục Tiểu Khả bị bệnh tâm thần bị bác bỏ, các học sinh trong lớp cũng không còn tiếp tục bài xích cậu nữa.

Hơn nữa, gần đây còn có rất nhiều nữ sinh thích chơi cùng Mục Tiểu Khả.

Hôm nay, tập thể các bạn nữ cùng quay quanh Mục Tiểu Khả dò hỏi: “Mục Tiểu Khả, tớ nghe nói lớp các cậu tuần trước có một giáo viên thực tập mới tới nhỉ.”

Mục Tiểu Khả nhìn ánh mắt sáng như sao của các bạn nữ lập tức liền hiểu rõ, bọn họ là vì Sở Hàm mới đến làm quen với cậu!