Nhóc Câm Sống Lại

Chương 29: Tôi Không Thích Anh Nữa

“Cuối tuần đi triển lãm nhất định phải khoe khoang một phen! Tiểu Khả bé nhỏ, sau này tớ chắc chắn sẽ tìm cậu đặt làm tiếp!”

“Được, tớ lúc nào cũng rảnh, nếu cậu cần thì cứ nói với tớ nha~”. Từ “nha~” này là học ở trên mạng, nghe bảo dùng cái này có thể kéo gần quan hệ với các chị gái nhỏ!

Sau khi tan học, Mục Tiểu Khả mở điện thoại, lại xem tin nhắn của chị gái nhỏ.

“Hihi, chờ cậu nổi tiếng thì không rảnh nữa, tớ tin tưởng, cậu nhất định sẽ nổi! Nhất định phải nổi đó!”

Mục Tiểu Khả không tự giác mỉm cười.

“Tiểu Khả, em đang làm gì vậy?”

Nghe thấy giọng Phó Gia Uân, Mục Tiểu Khả lập tức tắt màn hình điện thoại, nụ cười trên mặt cũng biến mất không còn chút nào.

Mục Tiểu Khả đại khái biết vì sao Phó Gia Uân đến tìm mình.

Ngày đó sau khi Vinh Ngạn Triết gặp cậu, hẳn là hắn đã gọi điện cho Phó Gia Uân, chắc cũng đã kể cho anh ta nghe việc cậu ghét hai người bọn họ, cậu cũng biết Mục Giai sẽ không làm mình thất vọng, quả nhiên lại nói xấu cậu với bọn họ.

Nhưng cậu thực sự không hiểu đến cùng hai người họ muốn làm gì.

Trước đó lúc cậu quấn lấy Phó Gia Uân muốn chen vào giữa bọn họ, Phó Gia Uân cùng Vinh Ngạn Triết không có chút kiên nhẫn nào, cậu nhớ rất rõ, bây giờ cậu không trêu vào bọn họ nữa, bọn họ ngược lại việc gì cũng phải đến hỏi cho rõ.

“Tôi phải đi học rồi.” Mục Tiểu Khả đánh chữ, sau đó giơ ra cho anh ta xem liền muốn đi ra ngoài, bởi vì cậu thực sự không muốn tiếp xúc quá lâu với Phó Gia Uân, lúc này trong lòng cậu vừa sốt ruột vừa sợ.

Phó Gia Uân chỉ có thể lo lắng không yên đuổi theo sau, anh ta khó có lúc cảm thấy hốt hoảng, không nghĩ lại là vì Mục Tiểu Khả.

Sau khi nghĩ xem có thể nói gì để hoà hoãn bầu không khí, anh ta liền nói: “Trước đi ăn cơm đã nhé, em gần đây có phải lại gầy đi rồi không? Chúng ta ra ngoài ăn chút gì được chứ?”

Mục Tiểu Khả thật sự muốn trợn trắng mắt, sao lại đi ăn cơm nữa rồi, cậu mặc dù sợ đói bụng, nhưng cũng không phải rất thích ăn cơm được không?? Hai anh em bọn họ sao nhàm chán vậy chứ, chỉ biết ăn cơm?

Mục Tiểu Khả không đáp lời, chỉ bước nhanh xuống lầu.

Phó Gia Uân cũng bước nhanh theo, “Tiểu Khả, em biết vì sao anh đến tìm em đúng không?”

Mục Tiểu Khả hơi dừng lại một chút, nhưng cũng không ngừng hẳn, làm bộ không nghe gì cả.

“Tiểu Khả!” Phó Gia Uân bước nhanh mấy bước, ở trước khúc quanh liền chắn trước người Mục Tiểu Khả.

“Em bài xích anh như vậy làm gì, là do trước đó anh hung dữ với em à? Vậy anh xin lỗi em được không, em cũng biết anh chỉ là nhất thời nóng giận mà thôi, cũng không phải thật sự muốn nói như vậy với em.”

Mục Tiểu Khả dừng bước, đứng cách anh ta hai bậc thang, nhìn nam sinh thở gấp trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy tình cảm trước đó của mình đã gửi gắm sai người rồi, tất cả cay đắng ngọt bùi cũng chỉ có cậu nếm được, cũng chỉ có cậu tự mình cảm động. Người trước mặt này từ trước đến nay không để cay đắng cùng nước mắt của cậu vào trong mắt, cho nên người này chẳng hề biết cũng chẳng để bụng hành động nào sẽ tổn thương đến Mục Tiểu Khả cậu.

“Cần gì phải giải thích với tôi, tôi không hiểu lầm anh, cũng không cần anh xin lỗi.”

Lúc Mục Tiểu Khả đánh ra chữ này rất lạnh lùng, cũng rất bình tĩnh.

Sau khi người trước mặt đọc xong dòng chữ này có vẻ cũng bình tĩnh lại, bàn tay đang duỗi ra cũng từ từ rút lại, “Trước đây hễ anh không quan tâm em, em liền quấn lấy anh không buông, bây giờ em đột nhiên thay đổi, anh thực sự không lần ra chút đầu mối nào, anh muốn em cho anh một lời giải thích, nhưng xem ra là không được rồi, đúng không?”

Ánh mắt Phó Gia Uân gắt gao dán lên người Mục Tiểu Khả, chẳng hề có ý muốn bỏ qua cho cậu.

Mà đây cũng là lần đầu tiên cậu thấy ánh mắt Phó Gia Uân chuyên chú như vậy. Trước đây khi bọn họ đứng chung một chỗ, Mục Tiểu Khả chỉ là phông nền, cho dù tầm mắt anh ta có đặt trên người cậu, cũng có thể nhận ra đang phân tâm, trong mắt anh ta cậu vĩnh viễn là đứa em trai không bớt lo của Mục Giai, cho dù nhìn một cái cũng chỉ là ứng phó, chỉ để Mục Tiểu Khả không náo loạn nữa.

Thật buồn cười, cậu không thích anh ta nữa thì lại cảm thấy không vui phải không? Hẳn anh ta nghĩ Mục Tiểu Khả cậu sao lại không thích anh ta được chứ?

“Tôi không thích anh nữa, dù sao người anh thích cũng không phải tôi.”