“Kỳ thực…đồ trong hộp này là mang về cho em, em không ăn, vậy tôi chỉ có thể giữ lại làm đồ ăn sáng.”
Mục Tiểu Khả cực kỳ kinh ngạc, vì sao Sở Hàm lại mua đồ ăn cho cậu chứ?
“Tôi đã ra ngoài ăn cơm với bạn rồi, gọi khá nhiều đồ ngọt nên bảo nhân viên đóng gói mang về, nghĩ có lẽ đứa nhỏ như em sẽ thích ăn.”
Tầm mắt Mục Tiểu Khả đuổi theo bàn tay Sở Hàm, nắp hộp tinh xảo từ từ được mở ra, bên trong là bánh su kem cùng với một miếng bánh kem Black Forest*.
*Black ForestThật sự là đồ ngọt…
Mục Tiểu Khả nhìn về phía Sở Hàm, đang nghĩ sao lại có người tốt như vậy chứ, tỉ mỉ, quan tâm, dịu dàng lại tốt bụng. Nhìn thấy cậu khóc thành như vậy, Sở Hàm cũng chỉ lặng lẽ ngồi cạnh cậu, cho dù là khi cậu bình tĩnh lại cũng không hỏi một câu, thậm chí còn mang đồ ngọt đến an ủi cậu để cậu vui lên.
“Sao lại nhìn tôi, chẳng lẽ tặng đồ ngọt cho con trai rất kỳ quái à?” Sở Hàm không khỏi hoài nghi chính mình.
“Không, em…rất lâu rồi chưa được ăn đồ ngọt.” Mục Tiểu Khả không muốn người tốt như vậy hiểu lầm chính mình, Sở Hàm là người tốt, bất kỳ ai có ý tốt đều nên được báo đáp.
“Cảm ơn thầy, em sẽ ăn.”
Cậu đồng ý khiến cho Sở Hàm nở nụ cười, khói mù trong phòng vừa mới rồi toàn bộ bị quét sạch, cùng với câu ‘vậy thì tốt" dịu dàng thoải mái làm cho tâm tình Mục Tiểu Khả không khỏi bị lây nhiễm.
Nụ cười đó quả nhiên như lời các bạn nữ trong lớp nói, thật sự làm người ta rung động.
Mục Tiểu Khả cầm hai phần đồ ngọt, dưới sự hộ tống của Sở Hàm trở về nhà, trước khi vào cửa, Mục Tiểu Khả lại lần nữa nhìn về phía Sở Hàm, biểu tình trên mặt không còn khổ sở nữa mà là nụ cười thoải mái.
Sở Hàm gần như ngây người, nhưng Mục Tiểu Khả cũng không chú ý đến, xoay người đóng cửa.
Đêm đó, bài tập hội hoạ của Mục Tiểu Khả đổi thành thiết kế bản vẽ, một bản phác thảo ghim cài áo dưới sự bùng nổ linh cảm nhanh chóng hoàn thành.
Sau khi cuối tuần qua đi, Mục Tiểu Khả mang trâm cài tóc đã làm xong đến trường, như cũ nhân lúc nghỉ trưa ít người đưa cho La Gia Mính.
Lúc cô cầm lấy trên mặt đều là ngạc nhiên mừng rỡ, “Cậu không biết bạn tốt của tớ sắp đuổi gϊếŧ tớ rồi, hai ngày nay nếu tớ không mang cho cậu ấy, chắc mạng nhỏ cũng khó giữ.”
Mục Tiểu Khả cảm thấy hơi áy náy, “Tớ làm mấy cái đều không hài lòng, xin lỗi, khiến cậu khó xử rồi.”
La Gia Mính vội vàng xua tay, “Khó xử gì chứ, thật ra là cậu ấy có hơi gấp một chút.” Vừa nói cô vừa mở ra, “Cậu ấy nói nếu tớ lấy được liền chụp…” La Gia Mính còn chưa nói xong, chiếc trâm trong hộp đẹp đến mức khiến cô không nói nên lời.
Thân trâm uốn lượn bất quy tắc, phía trên là phượng hoàng sống động như thật, đuôi phượng được khảm bằng đá quý diễm lệ, dưới ánh sáng trong phòng như vậy mà vẫn có thể tỏa sáng rực rỡ.
“Tua rua trên trâm có thể tháo ra, thật ra không đeo thêm nó càng có vẻ cổ điển hơn chút.” Mục Tiểu Khả đánh chữ giải thích.
La Gia Mính cũng muốn khóc rồi, “Làm sao có thể đẹp như vậy chữ, trời ạ, tiểu Khả, cậu thật sự mới học à, sao có thể chứ!”
Vừa nói, La Gia Mính vừa chụp mọi góc độ, nhưng ảnh chụp còn xa mới bằng một phần mười vật thật, “Tớ đoán cậu ấy sẽ trốn học chạy qua đây cướp lấy cho mà xem!”
Mục Tiểu Khả cười nhẹ, “Các cậu thích thì tốt rồi.” Thực sự cậu cũng phải cảm ơn bạn học này, ra giá cao muốn cậu làm theo yêu cầu, vì vậy mà cậu mới dám dùng các nguyên liệu chất lượng, đá quý ở trên mặc dù không phải châu báu cao cấp, nhưng cũng thuộc chất lượng hàng đầu nên đuôi phượng mới đẹp như vậy.
La Gia Mính quả nhiên nói không sai, bạn học kia trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc đã chạy qua đây lấy trâm đi, hơn nữa còn gửi cho cậu hơn mười tin nhắn khen ngợi, mỗi câu đều mang đánh thêm năm sáu chấm than, ngữ khí rất là kích động.