Nhóc Câm Sống Lại

Chương 27

Thân hình cao lớn của Vinh Ngạn Triết ngày càng áp sát, Mục Tiểu Khả chỉ cảm thấy khó thở, nhưng cậu không nói được lời nào, Vinh Ngạn Triết cũng xem không hiểu thủ ngữ, cậu chỉ có thể lùi hai bước nhằm biểu đạt sự kháng cự của mình.

Vinh Ngạn Triết nhìn rất rõ, từ lần trước sau khi bị mất dấu Mục Tiểu Khả, hắn không gặp lại cậu lần nào nữa, lúc ấy liền cảm thấy sự tình so với bọn họ nghĩ còn nghiêm trọng hơn, mà không phải như Phó Gia Uân mãi đến khi bị người ta nói ra mấy lời chán ghét mới nhận ra.

Sau khi Vinh Triết Ngạn nhận điện thoại của Phó Gia Uân liền nghĩ một đứa trẻ nít không có cốt khí* như cậu thì có thể ghét bọn họ bao nhiêu được chứ.

*cốt khí: khí phách, khí khái, không chịu khuất phục

Nhưng khi gặp mặt Mục Tiểu Khả, những lời châm chọc hắn chuẩn bị trong lòng cũng không thể thuận lợi nói ra, ngay khi hắn định nắm bả vai Mục Tiểu Khả kéo lại đây, cậu liền vô cùng kích động tránh thoát, hơn nữa còn trừng mắt sợ hãi nhìn chằm chằm hắn, cứ như thể hắn là một tên tội phạm gϊếŧ người vậy.

Vinh Ngạn Triết cắn chặt răng nhẫn nhịn cơn tức, “Tôi mang cậu đi ăn.”

Đầu Mục Tiểu Khả lắc như cái trống bỏi, nắm chặt dây đeo cặp vòng qua Vinh Ngạn Triết muốn chạy.

Vinh Ngạn Triết làm sao có thể để cậu chạy được chứ, đành phải nắm chặt tay Mục Tiểu Khả không cho cậu chạy, “Vì sao cậu lại sợ hãi tôi, cậu nói ghét tôi và Phó Gia Uân, vậy cậu cũng ghét Phó Gia Uân như vậy à?”

Mục Tiểu Khả không chút do dự gật đầu, cậu sợ, cậu sợ phải một mình đối mặt với bất kỳ người nào trong bọn họ!

Mục Tiểu Khả dùng sức kéo bàn tay Vinh Ngạn Triết ra rồi chạy thẳng về nhà.

Mục Tiểu Khả thở hồng hộc chạy vào trong tiểu khu, không nghĩ đến lại bị Sở Hàm nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác này của mình một lần nữa.

Sở Hàm đang cầm một hộp đồ ăn mua ở ngoài, đứng chờ trước cửa thang máy, nhìn thấy cả người Mục Tiểu Khả đều là mồ hôi, không kiềm được hỏi: “Sao chạy gấp như vậy, lại gặp chuyện gì à?” Anh còn lấy khăn giấy ra đưa cho Mục Tiểu Khả, Mục Tiểu Khả nhìn chằm chằm khăn giấy một lúc, lại nhìn Sở Hàm, ấm ức trong lòng đột nhiên trào dâng.

Vì sao chứ, vì sao?

Mục Tiểu Khả đột nhiên sụp đổ, Sở Hàm thật sự không ngờ tới, không biết phải làm sao.

Vì sao người nhà mà bản thân có thể ỷ lại lại dễ dàng tổn thương mình như vậy, mà người xa lạ không chút huyết thống chỉ mới gặp mấy lần lại có thể chìa tay giúp đỡ?

Hai người đứng trước thang máy, lại bởi vì Mục Tiểu Khả đột nhiên oà khóc khiến cho tình cảnh có chút hỗn loạn, Sở Hàm không biết làm sao chỉ có thể mang Mục Tiểu Khả đi vào thang máy, đến tầng 24, ý thức Mục Tiểu Khả đã có chút không tỉnh táo, Sở Hàm chỉ đành mang cậu về nhà mình.

Anh dìu Mục Tiểu Khả ngồi xuống ghế sô pha, còn bản thân ngồi trước người cậu, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Khả?”

Mục Tiểu Khả ngẩng đầu, nhưng hai mắt lại không mở được, đầy mặt đều đỏ, nhìn qua đáng thương cực kỳ.

Sở Hàm sững sờ trong chốc lát, lại đặt khăn giấy vào tay Mục Tiểu Khả.

Mục Tiểu Khả biết lúc này mình nên ngừng khóc, không nên thất thố trước mặt thầy giáo như vậy, nhưng cậu thật sự không khống chế được, cậu thật sự rất đau khổ, cũng muốn có một người ở cạnh mình, vào lúc bản thân đau khổ rơi lệ có thể vỗ vai an ủi, hoặc là như bây giờ, chỉ cần đưa cho cậu một tờ khăn giấy, cậu thật sự muốn có một người quan tâm và bảo vệ mình.

Nhưng cậu không có được.

Theo thời gian trôi qua từng chút một, Mục Tiểu Khả dần dần khôi phục sự tỉnh táo, cũng bình tĩnh lại, dần dần thoát ra khỏi cảm giác chết lặng.

Mà khi cậu mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy là Sở Hàm đang chăm chú nhìn mình, có vẻ vô cùng lo lắng, cậu xấu hổ cúi đầu xuống, dùng điện thoại đánh chữ xin lỗi Sở Hàm: “Thầy, em xin lỗi.”

Sở Hàm thở dài một hơi, dùng sức xoa đầu Mục Tiểu Khả, “Không cần xin lỗi.”

Mục Tiểu Khả ngượng ngùng cười một cái, lau khô nước mắt trên mặt, không để bản thân chật vật như vậy nữa.

“Ăn cơm chưa, có muốn ăn ở nhà tôi không?”

Mục Tiểu Khả vội vàng xua tay, ý nói “không cần”. Bây giờ cậu mới nhìn rõ căn nhà này của Sở Hàm, trang trí trong phòng khách giống với nhà cậu, có thể nói là đơn giản, quả nhiên là nhà thuê.