Nhóc Câm Sống Lại

Chương 26

Mục Giai kéo Phó Gia Uân đang kích động lại, trong lòng cậu ta lúc này càng ngày càng thấp thỏm không yên.

Lúc nãy nói chuyện với Mục Tiểu Khả cậu ta dám nói mình không quan tâm đến Vinh Ngạn Triết và Phó Gia Uân ngay trước mặt hắn là do tự tin hình tượng trong sáng đơn thuần của bản thân trong lòng bọn họ, Phó Gia Uân nhất định có thể thông cảm cho mình, thậm chí sẽ thay bản thân lý giải rằng cậu ta chỉ là muốn nhận được sự tha thứ của em trai nên lỡ tổn thương người mình yêu mà thôi. Mà Mục Tiểu Khả là một kẻ đê tiện làm nhiều việc xấu, không có khả năng nhận được sự đồng cảm của bất kỳ ai.

Nhưng cậu ta không ngờ được Mục Tiểu Khả lại đột nhiên đổi tính, một đứa nhỏ tự kỷ lại không tranh không đoạt chọc người thương biết bao nhiêu cậu ta so với bất kỳ người nào đều rõ ràng.

Chỉ có khiến Mục Tiểu Khả duy trì hình tượng một đứa trẻ tuỳ hứng ích kỷ, cậu ta mới có thể tiếp tục ở trước mặt mọi người thể hiện bộ dáng trách trời thương dân của mình.

Mà tâm tình Phó Gia Uân lúc này đây vô cùng gấp gáp như đang nhắc nhở Mục Giai rằng hình tượng hai anh em bọn họ trong lòng Phó Gia Uân có thể đang dần thay đổi.

Phó Gia Uân quả thật không có cách nào giống như Mục Giai nói, luôn cảm thấy việc này khá kỳ lạ. Trong lòng anh ta rất thắc mắc, nếu Mục Tiểu Khả sẽ không giận dỗi bọn họ lâu, vậy đoạn thời gian này cậu lạnh nhạt với bọn họ thì giải thích thế nào? Bọn họ nhìn Mục Tiểu Khả lớn lên, hiểu rất rõ Mục Tiểu Khả, lúc nhỏ trước khi cậu xảy ra chuyện là một tiểu thiếu gia kiêu căng, còn sau khi xảy ra việc đó có một khoảng thời gian không dám tiếp xúc với người khác, nhưng trong quá trình hồi phục khả năng nói chuyện, bản tính hoạt bát náo động dần dần hiển lộ ra, lại bởi vì bên cạnh có một người anh trai khoẻ mạnh chiếm đi toàn bộ nổi bật, tính tình kiêu căng ngày càng tệ hại hơn, hơi không vừa lòng liền tranh cãi với người khác.

Vì vậy mà Phó Gia Uân mới dần dần trở nên chán ghét Mục Tiểu Khả.

Nhưng bây giờ đột nhiên Mục Tiểu Khả lại không thể nói chuyện, trở nên vừa an tĩnh lại đáng thương, thái độ khinh thường của bọn họ trước đó đối với Mục Tiểu Khả như một lưỡi kiếm làm tổn thương một người tàn tật như cậu.

Cái này làm cho người luôn ngồi ở trên cao, tự xưng là chính nghĩa như Phó Gia Uân làm sao có thể chịu được chứ?

Phó Gia Uân muốn lập tức giải tỏa cảm giác tội lỗi không thể giải thích được của mình, nhưng nhìn vào ánh mắt của người thương lại không tài nào từ chối được, “Vậy…đợi đến thứ hai đi.”

Mục Tiểu Khả không hề biết anh trai cố tình gọi điện nói chuyện với cậu trước mặt người ngoài, mà cho dù những lời này bị người khác nghe được cũng chẳng sao cả, tốt nhất là…Mục Giai chuyển những lời này cùng với thái độ của cậu cho Phó Gia Uân cùng với Vinh Ngạn Triết nghe thì càng tốt.

Công việc của Mục Tiểu Khả hôm nay cũng rất nhiều, cậu nhìn thời gian thì thấy đã hơn 11 giờ, liền bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, ăn xong nghỉ ngơi một tiếng thì phải đến lớp học thêm, buổi tối còn phải làm bài tập căn bản của môn mỹ thuật. Cậu thực sự không có thời gian để lãng phí trên người Mục Giai.

Buổi chiều, sau khi học xong lớp học thêm, xuống lầu thì thấy người luôn khiến cho cậu sợ hãi - Vinh Ngạn Triết.

Vinh Ngạn Triết đang ôm ngực dựa vào cột, hiển nhiên là đang đợi người.

Mục Tiểu Khả không muốn tự luyến, nhưng Vinh Ngạn Triết đến nơi này còn có thể làm gì, lẽ nào đến xin giáo viên học lại à?

Mục Tiểu Khả lập tức cúi đầu, muốn trộn lẫn trong đám bạn học cùng đi ra ngoài, dùng cách này để lừa gạt qua cửa.

Nhưng Vinh Ngạn Triết không phải là người dễ bị lừa như vậy.

“Mục Tiểu Khả, còn không ngẩng đầu thì sẽ đυ.ng chết người đấy.”

Mục Tiểu Khả vốn cũng chẳng muốn nghe Vinh Ngạn Triết nói, càng không muốn nghe mấy lời chẳng tôn trọng cậu của hắn, nhưng cậu chỉ có thể dừng bước, đau khổ nhắm hai mắt, hơi nghiêng đầu không muốn đối diện với Vinh Ngạn Triết, cũng như phải nghe những lời nhục nhã từ hắn.