“Từ từ đã, Mục Tiểu Khả!”
“Em cuối cùng muốn làm cái gì, từ lúc nghỉ hè em cứ luôn thờ ơ với anh, là do Phó Gia Uân à?”
Mục Tiểu Khả quả quyết lắc đầu, “Anh hiểu lầm rồi, không liên quan đến người khác.”
“Vậy là có liên quan đến anh rồi, là do ngày đó Phó Gia Uân và Vinh Ngạn Triết đưa bánh ngọt cho anh à? Nhưng em cũng biết, anh có thể nhường nó cho em mà, anh không quan tâm bọn họ, anh chỉ quan tâm em thôi, em là em trai anh, chúng ta là anh em ruột, đừng vì người ngoài mà xa cách, em…”
Lời này của Mục Giai không đầu không đuôi, chí ít Mục Tiểu Khả nghe vào tai cảm thấy rất ngớ ngẩn, cái gì mà bánh ngọt, cái gì mà người ngoài, cái gì mà anh em ruột chứ, đột nhiên lại chụp cái mũ trọng sắc khinh bạn lên đầu cậu, vòng tới vòng lui lại vòng về ngày cậu sống lại, còn nói cậu vì một cái bánh ngọt mà cùng người trong nhà xích mích, thậm chí còn bỏ nhà ra đi.
“Em cũng không quan tâm bọn họ, cũng không quan tâm đến cái gì mà bánh ngọt. Anh trai, anh hiểu lầm rồi, em chỉ muốn ở một mình, không thích náo nhiệt.”
“Lại nói nhăng nói cuội rồi, sao em có thể không thích náo nhiệt chứ, lúc trước em cùng bọn anh đi xem pháo hoa suýt chút nữa lạc mất, là do anh suốt đêm đi tìm em về, em quên cả rồi à?”
Mục Tiểu Khả thật sự muốn trợn trắng mắt, cậu muốn nói những chuyện đó cậu quên gần hết rồi, bởi vì sau này, đầu óc cậu cũng không còn quá tốt nữa, những chuyện có thể nhớ được gần như là bọn họ giày vò cậu thế nào, ký ức có liên quan đến bọn họ đều là cậu một mình đau khổ khóc lóc.
Hoá ra Mục Giai cũng đã từng quan tâm đến cậu à…
Nhưng vậy thì sao chứ, cậu không muốn nhớ đến những chuyện này, cũng không muốn lại mềm lòng nữa, không muốn lại lần nữa rơi vào hố lửa. Mục Tiểu Khả trầm mặc chốc lại, sau đó khua tay với Mục Giai: “Em chán ghét bọn họ.”
Mục Giai không dám tin vào mắt mình, thậm chí hoài nghi có phải hai năm này không dùng ngôn ngữ ký hiệu nên đã quên ý nghĩa của nó rồi không, Mục Tiểu Khả ghét bọn họ, ghét cái gì, ghét Vinh Ngạn Triết và Phó Gia Uân à?!
“Em lại nói cái gì thế? Em quên lúc trước điền nguyện vọng là vì ai rồi à?”
“Gia Uân sẽ không muốn nghe lời này đâu, tiểu Khả, em rốt cuộc làm sao vậy?”
“Không biết.” Mặt Mục Tiểu Khả lạnh xuống, “Em bây giờ chỉ muốn cố gắng học tập, sau này tìm một công việc nuôi sống chính mình.”
“Tìm công việc cái gì!” Mục Giai tức giận trách mắng cậu, “Anh lẽ nào không thể nuôi em à, ba lẽ nào sẽ không quản sống chết của em à?”
Biết chứ, các người đều sẽ không quan tâm đến sống chết của tôi, các người chỉ biết đến bản thân mình mà thôi, đến chết cậu cũng chẳng nhận được chút giúp đỡ nào của bọn họ, bọn họ để cậu bị vây hãm một mình trong nhà họ Vinh, cậu thực sự không dám quên.
“Ba nuôi dưỡng em nhiều năm như vậy, em rất cảm kích.”
Mục Tiểu Khả cúi đầu, ngắt cuộc gọi.
Mà Mục Tiểu Khả nhìn thấy màn hình điện thoại tối đi, trong lòng vô cùng bất an, nhất là bên cạnh còn có Phó Gia Uân.
Mục Giai nhìn thấy sắc mặt Phó Gia Uân tối sầm, đây là lần đầu tiên biểu tình này xuất hiện trên mặt hắn.
“Tiểu Khả nói cái gì…chán ghét tớ?”
Mục Giai không biết nên nói gì, “Em ấy…em ấy chỉ là đang cáu giận mà thôi, từ nhỏ em ấy đã thích quấn lấy cậu như vậy, cậu quên rồi à, trước khi thi vào cấp ba còn đuổi theo cậu nói phải học cùng một trường với cậu mà."
Phó Gia Uân nắm chặt tay, “Em ấy trách tớ hung dữ với em ấy à, rõ ràng đã nói là không giận rồi mà.”
“Để tớ đi tìm em ấy.”
Mục Giai vội vã kéo tay hắn, “Đừng đi, hẳn bây giờ em ấy đang cáu kỉnh, để em ấy yên tĩnh một thời gian đi, chúng ta…chúng ta chờ em ấy, tuần sau lại tìm, em ấy sẽ không tức giận lâu đâu.”