Nhóc Câm Sống Lại

Chương 24

Vào ngày thứ ba sau khi quảng cáo vòng tay, Mục Tiểu Khả nhận được khách hàng đầu tiên của mình.

Buổi tối sau khi tan lớp ôn luyện trở lại tiểu khu, trong lúc chờ thang máy, Mục Tiểu Khả đọc tin nhắn trên điện thoại di động, trên mặt hiện lên nụ cười tràn đầy vui sướиɠ.

Khi thang máy đến, cậu nhanh chóng cất điện thoại đi, đúng lúc thấy người cùng mình bước vào trong lại chính là Sở Hàm!

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Sở Hàm, Mục Tiểu Khả lập tức đỏ mặt, nghĩ tới cậu chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại, cười ngốc nghếch, bộ dáng đó của cậu nhất định đã bị thầy ấy chú ý tới rồi!

Sở Hàm bị đôi mắt hươu trừng lớn của cậu làm cho bật cười, nhẹ nhàng búng trán cậu, “Sợ tôi ăn em à? Kinh hãi như vậy?”

Mục Tiểu Khả vội vàng cúi đầu, nhẹ nhàng sờ nơi bị búng vào, loại cảm giác này… thật kỳ quái.

“Tiểu Khả, em ở tầng mấy?”

Mục Tiểu Khả lật mặt sau di động, trên đó là số 24.

Không thể không nói, Mục Tiểu Khả luôn có thể khiến người ta kinh ngạc, bao gồm việc viết số tầng vào mặt sau điện thoại.

“Khéo vậy, tôi cũng ở tầng 24.” Vừa dứt lời, thang máy đóng lại.

Mục Tiểu Khả thật sự không kiểm soát được chính mình, sao lại thế này?

Tới tầng 24, cho đến khi Sở Hàm mở cánh cửa đối diện nhà cậu, cậu mới tin thế giới này thật sự rất nhỏ.

“Em ở đối diện à?” Sở Hàm đứng trước cửa dò hỏi.

Mục Tiểu Khả dùng sức gật đầu, “Thầy, đây là nhà thầy à?”

“À, không, tạm thời thuê thôi.”

Cứ như vậy, Mục Tiểu Khả mơ mơ màng màng về đến nhà, còn làm quen được với hàng xóm mới.

*

Sáng sớm cuối tuần, Mục Tiểu Khả thức dậy rất sớm, đơn hàng cậu nhận trước đó vẫn chưa làm xong, cậu tuỳ tiện pha một ly sữa bò uống coi như là bữa sáng.

Trong phòng khách đặt một chiếc bàn làm việc, ở trên bày biện các loại rương dụng cụ một cách ngăn nắp, còn có sổ ghi chép và một số đồ mẹ cậu để lại.

Bạn của La Gia Mính muốn đặt một chiếc trâm cài tóc, nghe nói là tuần sau sẽ mặc Hán phục đi đến buổi triển lãm, đang thiếu trang sức trên đầu.

Đối với làm trâm cài, Mục Tiểu Khả không quá thuần thục, làm mấy cái đều không vừa lòng. Nhìn bức ảnh Hán phục mà cô bạn gửi qua thì thấy bộ váy này được làm theo phong cách nhà Minh, màu sắc chủ đạo là đỏ đen, trông rất đoan trang, nhưng những vật liệu cậu mới mua gần như không có cái nào phù hợp với nó.

Suy tư nửa ngày, cậu mở rương đồ của mẹ để lại ra, cái rương này lúc nhỏ được cậu xem như bảo bối, bây giờ nhìn lại, chỉ có hơn chứ không kém, cái này có thể xem như rương triển lãm nghệ thuật loại nhỏ.

Trâm cài được cậu sắp xếp thành một hàng, đặt từng cái dưới đèn bàn quan sát cẩn thận. Trong đó cái khiến cậu nhìn kỹ nhất chính là một đôi trâm kim phượng bắt chước phong cách cổ trang, phượng hoàng trên chiếc trâm này sinh động như thật, nhẹ nhàng muốn cất cánh bay lên, hình dáng lông đuôi nhìn như tuỳ ý chế tác nhưng cũng không hoàn toàn giống, thân trâm uốn cong như rắn nhìn như không có quy tắc, nhưng thực tế đường cong lại vô cùng tao nhã đoan trang.

Chiếc trâm kim phượng này là do mẹ cậu tự tay chế tác, cậu nhớ mẹ mình vì làm ra được hình dáng hoàn mỹ nhất mà đã mất gần một tháng không rời khỏi phòng làm việc.

Cậu trầm tư chốc lát, bắt đầu tự mình chế tác một chiếc trâm của riêng mình.

Không biết qua bao lâu, bỗng chuông điện thoại vang lên, cậu giật mình run tay, đầu súng bắn keo dính vào ngón tay khiến cậu bị bỏng, đau đến mức hút khí.

Nhưng tiếng chuông điện thoại vẫn kiên nhẫn vang, cậu chỉ có thể đặt dụng cụ sang một bên để nghe máy.

Cuộc gọi video được kết nối, là anh trai cậu Mục Giai.

“Anh gửi cho em hơn mười tin nhắn, sao một cái em cũng không trả lời? Em đang ở đâu? Ở nhà à? Anh đến tìm em.”

Mục Tiểu Khả đặt điện thoại lên giá, bắt đầu dùng ký hiệu đáp lại, “Em đang bận, không chú ý.” Nhưng trên mặt Mục Tiểu Khả không có chút hối lỗi nào, Mục Giai ở đầu dây bên kia thấy rất rõ.

Mục Tiểu Khả cũng không che giấu vẻ mặt lạnh lùng của mình, “Anh còn có chuyện gì à? Em đang bận.”