Nhóc Câm Sống Lại

Chương 23

Mục Tiểu Khả mỉm cười gật đầu, sau đó mang hộp quà tới trước bàn La Gia Mính.

Vẻ mặt La Gia Mính đầy hoang mang : “Đây là….cho tớ?”

Mục Tiểu Khả gật đầu tỏ ý bảo cô mở ra.

La Gia Mính cũng không khách sáo, mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay tinh xảo, dùng sợi dây màu vàng bện thành, ở giữa có 3 viên ngọc trai trắng, bên cạnh còn có vài viên kim cương nhỏ, nhìn rất trang nhã sang trọng và thanh tú.

“Cho tớ thật à?” La Gia Mính nhìn một lần liền thích, chỉ là trong lòng cô cảm thấy hổ thẹn, cô cái gì cũng không làm được còn để bạn học vì mình mà phung phí tiền.

Mục Tiểu Khả đánh chữ: “Cái này là chính tay tớ làm, nếu cậu không chê thì tốt, đeo lên thử xem.”

La Gia Mính ngạc nhiên, Mục Tiểu Khả là một nam sinh như thế nào mà có thể khéo tay như thế, cô nhìn sao cũng không nhìn ra là được làm thủ công thô ráp, với tay nghề này nếu bảo là mua từ cửa hàng trang sức cũng có người tin.

La Gia Mính khâm phục, vừa nói vừa đeo: “Cậu cũng quá lợi hại đi”, La Gia Mính có nước da trắng, vừa đeo vòng tay này lên càng khiến cho làn da trắng như tuyết của cô tăng thêm một tầng khí chất tao nhã: “Thật vừa tay.”

Mục Tiểu Khả thấy cô đeo chiếc vòng lên rất đẹp, trong lòng cậu càng thêm đắc ý, đây là thành phẩm đặc biệt dành tặng riêng cho La Gia Mính, cũng là một bài kiểm tra nhỏ đối với cậu, cậu rất hài lòng với kết quả của bài kiểm tra này.

“Tiểu Khả, rất cảm ơn cậu, tớ rất thích.”

“Là tớ nên cảm ơn cậu, lúc trước cậu giúp tớ rất nhiều, còn khiến cậu đắc tội với nữ sinh lớp khác. Chiếc vòng tay này không phải là quà cảm ơn, cứ xem như một chút tâm ý muốn làm bạn tốt với cậu đi.”

“Vậy từ bây giờ chúng ta là bạn tốt nha!”

Hết giờ nghỉ trưa, các bạn học đang dần tiến vào lớp học, có một nữ sinh tinh mắt nhìn thấy chiếc vòng trên tay La Gia Mính, không nhịn được tiến đến hỏi: “Lớp trưởng, cậu mới mua chiếc vòng này sao, thật xinh đẹp.”

“Là vòng tay sao, tớ cũng muốn nhìn xem.”

“Đúng vậy, lớp trưởng cậu đeo lên thật sự rất đẹp.”

“Cậu mua ở đâu thế? Tớ cũng muốn mua.”

La Gia Mính im lặng mà kiêu ngạo, “Cái này không phải tớ mua, là món quà một người bạn tốt tặng tớ.”

“Vậy cậu cho tớ xin thông tin liên hệ bạn của cậu được không?”

Trần Hiểu Hi nghe vậy liền nhịn không được mà tò mò quay đầu nhìn, vừa nhìn liền kinh ngạc nói: “Đây… đây là kim cương thật, có thể không đẹp à.”

La Gia Mính nghe Trần Hiểu Hi nói thế liền kinh ngạc: “Thật sao, Hiểu Hi cậu đừng nói giỡn chứ.”

Mặc dù trong lớp cũng có rất nhiều bạn học xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng mà không có ai tùy tiện đến trường mà đeo trang sức đính kim cương, dù sao họ cũng còn quá nhỏ, có đeo cũng chỉ đeo vòng cổ hay dây chuyền làm từ ngọc bích thôi.

“Cậu cho rằng tớ là ai, kim cương thật hay giả nhìn không ra sao?”

Không một ai cãi lại lời của Trần Hiểu Hi, bởi xuất thân của cô nàng quả thật không tồi, hơn nữa trong lớp này nàng cũng là người nghiên cứu về quần áo, trang sức nhiều nhất.

“Lớp trưởng, bạn của cậu thật sự rất tốt nha."

La Gia Mính không khỏi nhìn lại Mục Tiểu Khả, cậu liền mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo cô đừng quan tâm.

Mãi đến khi tan học, La Gia Mính mới tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Mục Tiểu Khả, Mục Tiểu Khả đánh chữ: “Những viên kim cương này thật ra cũng không có giá trị gì mấy, là đồ thủ công trước đây mẹ tớ để lại.”

“Nếu lớp trưởng cảm thấy áy náy, thì hãy quảng cáo nó với bạn bè giúp tớ nhé, tớ nhận làm theo yêu cầu.”

La Gia Mính kinh ngạc: “Cậu muốn mở cửa hàng à, nhưng nhà cậu….”

Gia cảnh của Mục Tiểu Khả như nào ai cũng biết rõ, thật vất vả làm cái này kiếm tiền để làm gì chứ.

“Lớp trưởng, có một số việc tớ cũng không thể giải thích rõ ràng được.”

La Gia Mính muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa: “Được rồi, tớ giúp cậu! Tớ cũng không khách sáo với cậu nữa, nhưng về sao cậu cũng không được khách sáo với tớ đó.”

Mục Tiểu Khả thở phào nhẹ nhõm, cười vô cùng ngọt ngào: “Được.”

La Gia Mính thuộc phái hành động, đã nói là muốn tuyên truyền quảng cáo với mọi người thì một chút cũng không qua loa.