Kể từ khi Lý Thượng Hải giao nộp lịch sử trò chuyện, Mục Tiểu Khả liên tục bị người ta quấy rầy, khiến cậu phải gỡ cài đặt tất cả các ứng dụng trò chuyện, tài khoản của cậu đều bị công khai cho mọi người thấy, Mục Tiểu Khả biết những thứ này nhất định là do những người gọi là thanh mai trúc mã của cậu tiết lộ ra. Thậm chí có thể còn do anh trai cậu lan truyền ra ngoài.
"Mục Tiểu Khả!"
Mục Tiểu Khả không nghĩ mình chỉ xếp hàng ở căng tin cũng có thể gặp chuyện, quay đầu nhìn lại liền thấy người tới không ai khác chính là Tào Thành Lễ, còn anh trai cậu thì đang ở một bên giả vờ ngăn cản.
Không hổ là anh trai cậu, dù trước đó đã đặt điều về cậu, khiến cho tôn nghiêm của cậu mất sạch trước mặt nhiều người như vậy mà còn có thể đến đây gắn bó quan hệ của cậu với tên bạn tốt của anh ta, còn có thể thể hiện tình cảm anh em thân thiết như không có chuyện gì.
Mục Tiểu Khả đứng tại chỗ thờ ơ nhìn bọn họ.
"A Thành, đừng bốc đồng, Tiểu Khả em ấy không biết gì cả, nhất định là có hiểu lầm gì đó."
Nghe xong câu này, Mục Tiểu Khả đoán chừng vở kịch của Mục Giai sắp xong rồi, liền lấy điện thoại di động ra bắt đầu quay.
"Mục Tiểu Khả! Mày có ý gì?"
Mục Tiểu Khả bị câm, ở đây là mọi người đều biết, cho nên cậu không nói cái gì, cũng không ai làm gì được cậu.
La Gia Mính vội vàng chui ra từ trong đám người, "Tiểu Khả, cậu không sao chứ!"
Mục Tiểu Khả lắc đầu, camera vẫn là nhắm vào Tào Thành Lễ và Mục Giai.
“Đàn anh, các anh rốt cuộc vì sao muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt như vậy, lớp bọn tôi bởi vì anh nói hươu nói vượn mà nháo đến gà bay chó sủa, bây giờ lại đến nhục nhã Tiểu Kế trước mặt nhiều người như vậy! Bịa đặt không thành liền muốn đánh người à!”
La Gia Mính đứng trước mặt Mục Tiểu Khả, hắt trả toàn bộ. Thực ra, những lời này đều là do Mục Tiểu Khả dạy cho La Gia Mính, cũng là Mục Tiểu Khả mời La Gia Minh đến ăn ở căng tin.
Nhìn lại bọn Tào Thành Lễ giận dữ đỏ mặt, La Gia Mính âm thầm cười trộm, câu Mục Tiểu Khả bày cho cô thật sự rất cay độc.
“Bạn học này, em là bạn học của Tiểu Khả sao, em ấy có khiếm khuyết vậy mà cũng có bạn nữ quan tâm đến à.” Giọng điệu Mục Giai nhẹ nhàng nhưng làm cho người khác không hiểu ra làm sao, không phải bạn học thì không được quan tâm đến à?
La Gia Mính lập tức bị câu này làm cho bùng nổ: “Này anh có phải không muốn thấy người khác giúp em trai mình nói chuyện không, vừa thấy liền nhịn không được mà bịa đặt là tôi với cậu ấy có quan hệ mờ ám phải không! Anh thật sự là anh trai của cậu ấy sao! Anh ở trước mặt nhiều người bày trò nói cậu ấy bị khiếm khuyết! Lúc báo danh nhập học, anh ở trước mặt rất nhiều phụ huynh nói rõ to cậu ấy bị bệnh, khi ấy có rất nhiều bạn học vì nghe thế liền xa cách cậu ấy, có loại anh trai như này thật đáng sợ mà." Dứt lời La Gia Mính nắm tay Mục Tiểu Khả: “Tiểu Khả, chúng mình đi chỗ khác ăn cơm đi, ở cùng một chỗ với nhóm người xấu xa này mình nuốt không trôi đâu.”
Mục Tiểu Khả vội cất điện thoại đi theo cô bạn ra ngoài.
Mục Giai đứng yên tại chỗ, lòng bàn tay siết mạnh.
*
Mục Tiểu Khả mua cơm hộp mang về phòng phòng đặt trước bàn La Gia Mính, đưa màn hình điện thoại cho cô xem: “Ăn cơm đi, chuyện vừa rồi cảm ơn cậu.”
La Gia Mính đúng lúc đang đói bụng, không khách sáo với Mục Tiểu Khả nữa, vừa ăn vừa lầm bầm: “Anh trai của cậu thật sự rất quá đáng, khi dễ cậu không thể nói chuyện được, bịa đặt lung tung nhiều chuyện như vậy.”
“Không sao đâu, tôi đã quen rồi.”
La Gia Mính nghe vậy nhịn không được mà đau lòng: “ Về sau có chuyện gì cần tớ giúp, cậu cứ nói thẳng, tớ nhất định sẽ giúp cậu.”