Mục Tiểu Khả nhìn ảnh chụp màn hình hai ngày trước do Lý Thượng Hải gửi tới, liền thấy một người quen trong nhóm đó là Tào Thành Lễ, đây là tên chó săn bên người Mục Giai, anh ta trước này đều đi theo bên người anh trai cậu.
“Là anh ta nói à?”
Mục Tiểu Khả chỉ vào hình đại diện của Tào Thành Lễ rồi hỏi.
Lý Thượng Hải gật đầu: “Đúng, tôi nghe nói việc của cậu ở trong nhóm này, anh ta nói nhiều nhất, anh ta…hình như là bạn học của anh trai cậu, là anh ta nói là anh trai cậu nói, bọn tôi mới tin.”
"Chuyện này không thể trách bọn tôi được đúng không? Anh trai cậu nói, chẳng lẽ bọn tôi lại không tin à?”
"Tại sao anh ta lại nói chuyện này?"
"Không biết, trong nhóm chat có hàng trăm người, gần như toàn bộ học sinh đều ở bên trong, làm sao tôi có thể luôn theo dõi lịch sử trò chuyện được chứ."
“À, tôi biết…” Nam sinh bên cạnh Lý Thượng Hải nhỏ giọng nói, thấy mọi người đang nhìn mình, cậu ta vội vàng nói: “Hình như mấy học sinh 12 đang nói đến anh trai cậu, sau đó liền nhắc đến cậu, nói cậu…nói cậu không thể nói chuyện, sau đó anh ta liền nói cậu có…vấn đề tâm lý.”
Những người nhìn thấy nội dung của cuộc trò chuyện cũng không quan tâm chuyện đó có thật hay không, liền bắt đầu các loại suy đoán, những người xem lịch sử hẳn đều xem là sự thật mà truyền ra những phỏng đoán vô căn cứ đó.
Nghe vậy, sắc mặt của thầy Trần thay đổi: “Đây là có lý có chứng mà các em nói à?” Lý Thượng Hải mím môi, không dám nói nữa, chỉ đứng bên cạnh nghe.
"Xuất toàn bộ đoạn chat trong khoảng thời gian đó cho tôi, các em vậy mà có nhóm chat tin đồn lên đến hàng trăm người, là các thầy làm giáo viên quá hiền từ rồi.”
Một nam sinh nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng: "Nhưng…anh trai của Mục Tiểu Khả cũng có trong nhóm, nếu là hiểu lầm, vì sao anh ấy không nói?”
Kỳ thật cũng chính vì vậy mà đám người Lý Thượng Hải mới dám sỉ nhục Mục Tiểu Khả trắng trợn như vậy, anh trai của Mục Tiểu Khả cũng không giúp cậu, hiển nhiên cảm thấy bệnh tình của Mục Tiểu Khả rất mất mặt nên cũng không nói gì, chuyện của Mục Tiểu Khả được thảo luận trong nhóm mấy ngày, không có khả năng Mục Giai không nhìn thấy tin nhắn, mà cho dù thế nào, Tào Thành Lễ là anh em tốt của Mục Giai, không có khả năng đối nghịch với Mục Giai.
"Anh trai tôi..."
Trong lúc Mục Tiểu Khả gõ phím, mọi người đều nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của cậu, nhưng Mục Tiểu Khả gõ được ba chữ liền ngừng, điều này khiến mấy nam sinh thích bát quái như bọn họ phát điên.
"Không thể nào, anh trai cậu thật sự ghét cậu như vậy à, cố ý tung tin đồn về cậu?"
"Lý Thượng Hải! Em không câm miệng được à? Cái gì cũng nói ra!” Thầy Trần quả thật bị mấy tên nhóc khốn khϊếp này làm tức chết, không có EQ quả thật làm người tức đến hít thở không thông.
Mục Tiểu Khả cất điện thoại, lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
“Được rồi, có lịch sử trò chuyện này thì có thể làm rõ tin đồn rồi, Tiểu Khả, đừng sợ, thầy luôn bên cạnh em.”
Sở Hàm đúng lúc ôm lấy Mục Tiểu Khả nói: “Em đưa em ấy về phòng học.”
Nhiệt độ trên tay Sở Hàm xuyên qua lớp áo mỏng truyền đến trái tim cậu, cảm giác này thật kỳ diệu, đây đã là lần thứ ba, sự trợ giúp kịp thời của Sở Hàm khiến trái tim Mục Tiểu Khả bình tĩnh lại, người đàn ông này làm sao có thể luôn xuất hiện kịp thời như vậy chứ?
Mục Tiểu Khả vô thức ngẩng đầu nhìn Sở Hàm, Sở Hàm tự nhiên không làm cậu thất vọng, dùng ánh mắt thân thiết lại ấm áp dò hỏi cậu. Mục Tiểu Khả không nhịn được cười, sau đó lắc đầu.
Sau khi trở về phòng học, cậu ngoan ngoãn vẫy tay chào tạm biệt Sở Hàm. Sở Hàm lại xoa đầu cậu, "Có chuyện gì thì đến văn phòng tìm tôi."