Đoàn người đến văn phòng, chủ nhiệm lớp trước đó đã nhận được tin nhắn từ thầy giáo thể dục, giờ nhìn thấy mấy cậu nam sinh gây chuyện ở đây, trước liền cau mày nói: “Lý Thượng Hải, lại là em dẫn đầu gây chuyện à! Xin lỗi đi.”
Cậu nam sinh cầm đầu bị chủ nhiệm lớp giáo huấn nghiêm khắc, cúi đầu, “Mục Tiểu Khả, thật xin lỗi.”
Thầy Trần nói: “Các em cũng khoan đã rời đi, nói mọi việc cho rõ ràng rồi hẵng đi. Các em đã là học sinh cấp ba, hai năm nữa là người trưởng thành rồi, nếu ngay cả năng lực phân biệt thị phi đúng sai cũng không có, sau này ra xã hội sẽ phải thua thiệt rất nhiều.”
Mục Tiểu Khả nghi hoặc, "Thầy, thầy tìm em có chuyện gì ạ?"
"Bởi vì có người đã xuyên tạc và truyền ra chuyện em bị bệnh, một số phụ huynh trong lớp đã đến gặp tôi. Nếu không xử lý, đối với em hay bạn học khác cũng đều không tốt." Thầy Trần không nói thẳng ra, nhưng Mục Tiểu Khả cũng có thể đoán ra được những phụ huynh đó đã nói gì, hẳn là nói con cái của họ không thể học cùng một lớp với học sinh bị bệnh tâm thần được.
Mục Tiểu Khả đánh chữ, "Em có thể tiếp nhận đánh giá tâm lý, cũng có thể nộp kết quả chẩn đoán cho trường học." Gõ xong câu này, Mục Tiểu Khả còn muốn tiếp tục, nhưng Sở Hàm đã đè bờ vai cậu lại.
Mục Tiểu Khả ngẩng đầu nhìn về phía Sở Hàm, Sở Hàm khẽ lắc đầu, sau đó mở miệng: "Vì một lời đồn mà làm mọi người xôn xao, cần phải xử lý một cách công bằng, cho mọi người một câu trả lời hợp lý. Người cần giải thích không phải Tiểu Khả, mà là người bịa đặt tin đồn. Tiểu Khả, em không cần phải xin lỗi, em không làm gì sai cái gì, trường học càng không thể đem chuyện riêng tư của em công khai, hiểu không?"
Thầy Trần bị lời nói của Sở Hàm nhắc nhở, lúc trước vì để xoa dịu tin đồn ở trường, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là để Mục Tiểu Khả chứng minh mình vô hại. Tuy nhiên, từ góc độ bảo vệ quyền riêng tư và giáo dục tâm lý của học sinh, trường học không được tiết lộ hồ sơ bệnh án của Mục Tiểu Khả để giải quyết vấn đề, nếu chuyện này lan truyền trên Internet, cho dù Mục Tiểu Khả có vấn đề tâm lý hay không, người ngoài cũng sẽ nghĩ rằng việc quản lý của trường học của họ có vấn đề.
“Nhưng, các bạn học khác cũng nói Mục Tiểu Khả bị…bọn họ nói vô cùng có lý lẽ, cho…cho nên tụi em mới tin.”
Lý Thượng Hải nói một lát liền thấy chột dạ, vừa mới bị mắng, cậu ta rất kính sợ giáo viên, cho nên xấu hổ không nói tiếp được, nói xong còn trộm nhìn Mục Tiểu Khả.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Mục Tiểu Khả, bọn họ đã cảm thấy Mục Tiểu Khả khác với những nam sinh khác, nhìn rất gầy, nhưng khiến người ta cảm thấy rất ngầu, nếu không phải vì khiếm khuyết của cậu, phỏng chừng nam nữ theo đuổi cậu sẽ xếp hàng đến tận cổng trường. Nhưng hiện tại bọn họ nhìn Mục Tiểu Khả không vừa mắt, chẳng vì cái gì hết, chính là không thích.
Nếu đến lúc đó thực sự phát hiện có người cố ý bịa đặt, vậy bọn họ cười nhạo cậu chẳng phải sẽ rất mất mặt à? Nghĩ lại liền thấy không vui.
"Không có chứng cứ xác thực, dù có lý đến đâu thì cũng chỉ có thể chứng minh rằng chuyện này là do ai đó cố ý bịa đặt.” Thầy Trần cắt đứt nghi ngờ vô lý của Lý Thượng Hải, bây giờ chỉ cần có thể tìm ra học sinh tung tin đồn liền có thể giải quyết vấn đề, có thể trấn an cả học sinh và phụ huynh.
“Lý Thượng Hải, nói ra người truyền tin này cho thầy, thầy có thể bỏ qua việc em kéo bè kéo cánh, xa lánh bạn học.”
Mặt Lý Thượng Hải sa sầm, tội danh này áp cho cậu ta, cậu ta sao có thể chịu được? “Thầy, em không…”
"Nếu em không muốn gánh vác trách nhiệm này, thì nói cho thầy tất cả những gì em biết."
Sở Hàm tàn nhẫn bổ một đao.
Lý Thượng Hải cùng với các anh em của cậu ta lúc này mới không tình nguyện nói ra.