Giọng nói dịu dàng đó vẫn tràn đầy ấm áp như lần đầu gặp nhau, một người xa lạ có thể quan tâm đến cậu như vậy nhưng những người thân, bạn bè xung quanh lại hận không thể đá cậu xuống vực sâu. Mục Tiểu Khả giơ tay lên che mắt, không muốn cho người khác thấy cậu khóc.
Mấy nam sinh thấy một người đàn ông lớn hơn mình gọi lại, tất cả đều dừng bước, chậm rãi quay lại: “Làm gì…”
Khuôn mặt cực kỳ tuấn tú của người đàn ông lập tức trở nên lạnh lùng: “Không thấy thẻ công tác của tôi à? Ngay cả giáo viên cũng không thèm chào một câu.”
Mấy nam sinh hai mặt nhìn nhau, “Chào…chào thầy ạ.”
"Các cậu cùng tôi đến văn phòng."
"Hả?! Tụi em không làm gì cả, là chính cậu ta có bệnh!”
“Cho nên các cậu có thể mà ở trước mặt cười nhạo cậu ấy à, từng câu từng chữ đều công kích người khác, những người khác trong lớp 6 cũng là loại tố chất này à?”
Những người đứng xem xung quanh lập tức lắc đầu, "Thầy, chuyện này không liên quan gì đến tụi em, là bọn họ.”
"Các em đứng bên cạnh lâu như vậy, không có ai đứng ra giúp đỡ nói một lời, xem kịch rất vui phải không? Bị bọn họ liên lụy liền nhanh chóng phủi sạch quan hệ, sợ chính mình bị trách phạt? Một lớp chỉ ba mấy người lại có nhiều thị phi như vậy, kéo bè kéo cánh, không biết đoàn kết, đây là phong thái của lớp 6 các em à?”
Ở đây có mấy nữ sinh da mặt mỏng, hai mắt đỏ hoe: “Thưa thầy, chuyện của bọn họ với Mục Tiểu Khả sao có thể đổ lên đầu chúng em được?”
“Thưa thầy, chuyện này chúng em thật sự có trách nhiệm.” Lúc này, La Gia Mính từ xa chạy tới, “Thực xin lỗi, Tiểu Khả, để tớ đưa cậu đến phòng y tế.”
“Em là lớp trưởng La Gia Mính?” Người đàn ông hỏi.
La Gia Mính gật đầu.
“Em không có trách nhiệm, không cần thay người khác gánh vác trách nhiệm không thuộc về mình. Mọi người có mặt ở đây cũng không có trách nhiệm phải chăm sóc Mục Tiểu Khả, không ai yêu cầu các em phải vì mấy bạn học này mà chịu trách nhiệm. Điều khiến người ta thất vọng chính là, khi thấy có người ỷ mạnh hϊếp yếu, các em không những không phẫn nộ, giúp đỡ em ấy mà còn khoanh tay đứng nhìn, thậm chí vui sướиɠ khi người gặp họa.”
Mục Tiểu Khả đứng ở đó, nhìn các bạn học xung quanh, có người càng chán ghét cậu, có người lại hổ thẹn không dám nhìn thẳng vào cậu. Mục Tiểu Khả không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu bật cười, La Gia Mính nhìn thấy động tác của cậu, vội vàng hỏi: “Tiểu Khả, cậu muốn nói cái gì?”
Mục Tiểu Khả lại lần nữa đánh chữ, sau đó bật to giọng nói trên điện thoại lên: “Tớ không cần các cậu đồng tình, cho nên các cậu cũng không cần cảm thấy áy náy. tớ sẽ giữ khoảng cách với các cậu. Nếu các cậu thật sự chán ghét tớ, thì cứ giữ khoảng cách với tớ. Nếu các cậu muốn dựa vào việc bắt nạt một người tàn tật như tớ để cảm thấy ưu việt, thì đừng xấu hổ mà thừa nhận mình xấu tính lại vô sỉ.”
Mục Tiểu Khả mỉm cười nhàn nhạt: “Tớ không trách bất cứ ai, cũng hy vọng không ai trách cứ việc tớ bị câm cùng với trạng thái tâm lý của tớ. Các cậu không có tư cách trách cứ tớ.”
Câu này, là nói với Trần Hiểu Hi.
Trần Hiểu Hi lập tức bị tầm mắt của mọi người xung quanh chú ý, nghiến răng rời đi.
Thần kinh Mục Tiểu Khả căng thẳng, không muốn để mình thua, cậu biết, chỉ có tự mình chống đỡ hết thảy áp lực bên ngoài mới có thể xem như sống sót.
Lúc này, người đàn ông xa lạ bên cạnh nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Mục Tiểu Khả nhìn người bên cạnh, nghi vấn trong lòng càng tăng lên, tại sao người nọ lại là giáo viên trong trường, tại sao anh lại xuất hiện vào lúc này, tại sao lại giúp giáo viên chủ nhiệm truyền lời?
Người đàn ông thấy vậy, lập tức nở nụ cười, khuôn mặt đẹp trai của anh làm tan chảy sự lạnh lùng và nghiêm khắc vừa rồi, nháy mắt bắt lấy trái tim mọi người, “Lại gặp mặt rồi. Tôi là Sở Hàm, hiện tại là giáo viên thực tập của các em.”
“Thầy, thầy cười rộ lên đẹp quá đi mất?!” La Gia Mính không sợ chết mà rống lên, rõ ràng vừa rồi còn rất tức giận, bây giờ lại có thể lộ ra nụ cười khiến người tim đập nhanh như vậy.
“Lớp trưởng, em khoan đã đi chơi bóng, mang mấy nam sinh kia đến văn phòng đi.”
Quả nhiên, vị giáo viên thực tập này lại một lần nữa nhíu mày với lớp trưởng.