"Ở nhà Tiểu Khả đã gặp chuyện gì?" Chuông tan học mới vừa vang, Mục Giai liền nghe thấy Phó Gia Uân chất vấn mình.
Mục Giai có chút kinh ngạc nhìn anh ta, khuôn mặt xinh đẹp của Mục Giai tràn đầy bối rối và vô tội.
“Cậu đang nói cái gì vậy?”
Phó Gia Uân bất đắc dĩ thở dài: “Tiểu Khả chặn tớ, tớ tìm em ấy, em ấy…rõ ràng là em ấy muốn trốn tớ, thực sự rất khác với trước đây.”
Mục Giai khẽ nhíu mày, “Sao em ấy lại chặn cậu? Rõ ràng em ấy thích….” Nói tới đây, Mục Giai im lặng, ngừng nói, “Nhưng mà, em ấy đang gặp bác sĩ tâm lý, cậu cũng biết em ấy từ nhỏ đã…”
Mục Giai giơ tay chỉ vào đầu, ám chỉ Phó Gia Uân chớ quên Mục Tiểu Khả có bệnh, “Em ấy không nói được, nghe nói là do bệnh cũ tái phát.”
Giọng nói của Mục Giai không nhỏ, những học sinh khác xung quanh cũng nghe thấy, vẫn có vài người quen biết Mục Tiểu Khả, nam sinh trung học thường không lựa lời, lập tức có người lớn tiếng hỏi: “Không phải chứ, Mục Giai, em trai cậu bị bệnh tâm thần à?”
“A, không, các cậu đừng nói bậy.”
“Chính cậu vừa mới nói, nó đang gặp bác sĩ tâm lý. Mẹ kiếp, em trai cậu đúng là tên quái dị, chậc, em trai cậu thật đáng sợ.”
Mục Giai cười bất lực: “Em ấy còn nhỏ, điều trị tốt thì sẽ không sao.”
Phó Gia Uân ngồi ở một bên, sắc mặt lại càng ngày càng khó coi, “Được rồi, đừng đem những chuyện này ra nói.”
Mấy nam sinh đang tham gia náo nhiệt hậm hực ngồi xuống: “Cmn, còn không phải tự cậu nói trước à.”
Mục Giai vội vàng giảng hòa, "Không sao, không sao, Gia Uân không nói các cậu.
Phó Gia Uân đứng dậy rời khỏi phòng, Mục Giai vội vàng đuổi theo, “Gia Uân!”
Hai người đi đến góc tường, “Gia Uân, đừng lo, em ấy sẽ từ từ ổn thôi, không phải em ấy nhiều năm không nói được nhưng cũng đã vượt qua được à, chưa kể mấy ngày trước em ấy đã có thể phát ra tiếng, hẳn sẽ sớm tốt lên thôi.”
“Nhiều năm như vậy lại đột nhiên bị câm, cậu không lo lắng chút nào à, nếu em ấy vẫn luôn như vậy, cậu sẽ phải chăm sóc em ấy cả đời, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này à?”
“Hóa ra cậu đang lo lắng chuyện này, tớ không ngại, tớ là anh trai của em ấy, có nghĩa vụ chăm sóc em ấy, cho dù em ấy ở nhà cả đời, tớ cũng có thể nuôi em ấy."
Phó Gia Uân nhìn Mục Giai, ánh mắt trìu mến lại tràn đầy thương tiếc.
Mà tin tức Mục Tiểu Khả, người Mục Giai hứa hẹn sẽ chăm sóc cả đời là bệnh tâm thần bị lan truyền khắp trường học.
"Mục Tiểu Khả, đừng tùy tiện phát bệnh, tôi không muốn bị cậu chém đâu."
Trong giờ thể dục, giáo viên cho tự do hoạt động, Mục Tiểu Khả đang chuẩn bị chạy hai vòng, thì nam sinh bên cạnh đột nhiên nói như vậy.
Mục Tiểu Khả sửng sốt, “Cậu có ý gì?” Cậu gõ câu hỏi vào điện thoại di động.
Mấy nam sinh cười lớn: “Cậu không biết à, người mắc bệnh tâm thần có thể gϊếŧ người. Cả trường đều biết cậu bị bệnh rồi.”
Mục Tiểu Khả nghe xong, ngực gần như rỉ máu, nghiến răng kìm nước mắt, hỏi lại: “Ai nói?”
“Làm sao bọn tôi biết là ai nói chứ, mọi người đều nói như vậy, cậu không thấy mọi người đều tránh cậu à, là vì sợ cậu phát bệnh đánh người đó!"
“Ê, đừng nói nữa, lỡ nó phát bệnh thì sao, không chỉ đánh chúng ta mà còn bị buộc tội kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó đấy, bỏ đi.”
Mục Tiểu Khả nhìn đám người rời đi, trong lòng lại cảm thấy tuyệt vọng, đúng vậy, giống như kiếp trước, cậu bị nhốt trong một căn phòng tối tăm, không ai đến cứu cậu, những người được gọi là người thân cũng đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu cậu, khiến cho người ngoài cũng không dám tới gần cậu.”
Bây giờ, cậu vẫn đang bị nhốt trong l*иg giam đó.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên, ánh mặt trời chói mắt xuyên qua mắt cậu, khiến cậu choáng váng, hai chân mềm nhũn, loạng choạng ngã xuống đất.
“Mục Tiểu Khả!”
Một giọng nói có phần xa lạ nhưng quen thuộc vang lên, sau đó một cánh tay khỏe khoắn ôm lấy cậu, cậu quay đầu nhìn sang thì thấy đó là anh trai mà cậu gặp trong vườn hoa.
“Các cậu đứng lại ngay!”
Mục Tiểu Khả cố hết sức đứng lên, nhưng người đàn ông bên cạnh đã ôm lấy cậu, khẽ nói: "Đừng sợ."