Mục Tiểu Khả nghe xong lời này lập tức đứng lên ngăn giữa hai người, đối mặt với Trần Tiểu Hi, gõ chữ: "Đừng tranh cãi nữa, tôi đã ghi âm rồi."
Sắc mặt Trần Hiểu Hi thay đổi, “Cậu…cậu ghi âm làm gì!”
“Mỗi câu cậu nói tôi đều ghi âm lại rồi. cậu bôi nhọ tôi, để lộ việc riêng tư của tôi, còn ghen ghét lớp trưởng!”
Mặt Trần Hiểu Hi đỏ lên, "Cậu... Cậu không biết xấu hổ..."
“Trở về chỗ của cậu đi, Trần Hiểu Hi, cậu không có gia giáo à?”
La Gia Mính tiến lên một bước, nhưng Mục Tiểu Khả ngăn cô lại, không để bọn họ đứng gần nhau.
“Cậu mới không có gia giáo!” Trần Hiểu Hi nổi giận gầm lên một tiếng, xấu hổ chạy ra khỏi phòng học, nhưng vừa ra khỏi cửa liền thấy Phó Gia Uân. “Anh Gia Uân! Anh…anh tới tìm em à?”
Mục Tiểu Khả nhìn thấy Phó Gia Uân, không khỏi khẽ cau mày, Phó Gia Uân thật sự tới. Từ ngày cậu ở trước mặt ba giả vờ sợ Phó Gia Uân, Phó Gia Uân vẫn luôn gửi tin nhắn cho cậu, anh ta hỏi cậu xảy ra chuyện gì, vì sao lại trốn tránh bọn họ, từ trong lời của anh ta Mục Tiểu Khả có thể nhìn ra, những lời này cũng không phải Phó Gia Uân hỏi cho mình, mà là vì Mục Giai nhờ hỏi.
Cho nên, tuy rằng Phó Gia Uân muốn giả vờ quan tâm đến Mục Tiểu Khả, nhưng anh ta không nhịn được trách cứ Mục Tiểu Khả sao lại tránh bọn họ, không màng đến tình nghĩa anh em với Mục Giai.
Mục Tiểu Khả không trả lời tin nhắn của Phó Gia Uân, hơn nữa, hai ngày trước, cậu đã chặn Phó Gia Uân.
Phó Gia Uân có lẽ đã biết cậu chặn anh ta, vì vậy anh ta mới đến đây chất vấn cậu.
Kỳ thực Mục Tiểu Khả có thể đoán được kết quả này, Phó Gia Uân và Mục Giai đều là những người cực kỳ kiêu ngạo, không thể chịu được việc người khác phớt lờ mình, huống chi là một tên tàn tật như Mục Tiểu Khả bị bọn họ lợi dụng để che chắn cho mình.
Lúc này, Phó Gia Uân thật sự đứng ở cửa, nhìn chằm chằm Mục Tiểu Khả, Mục Tiểu Khả xoay người đi ra ngoài bằng cửa sau.
Cậu không có hứng thú với việc bị Trần Hiểu Hi sỉ nhục trước lớp, sau đó lại bị Phó Gia Uân trịch thượng chỉ trích mình.
“Tiểu Khả!” Phó Gia Uân vội vàng gọi, Mục Tiểu Khả bước nhanh hơn.
Lúc này, chuông vào lớp vang lên.
Mãi đến khi Mục Tiểu Khả rời khỏi phòng học, đi tới góc cầu thang, Phó Gia Uân mới bắt được cổ tay cậu, gắt gao nắm lấy ngăn không cho cậu chạy.
Mục Tiểu Khả xoay người giãy giụa, Phó Gia Uân càng nắm chặt hơn, “Vì sao em lại giận, trước đây em không phải như vậy, vì sao lại chặn anh?”
Mục Tiểu Khả rất tức giận, sự tiếp xúc giữa hai người khiến cậu rất ghê tởm, cậu mím chặt môi, "Buông tôi ra!"
"Này, Tiểu Khả?"
Hai giáo viên đi đến hành lang, Mục Tiểu Khả lập tức giãy giụa đi về phía họ, Phó Gia Uân không thể tiếp tục giữ lấy cậu nữa, Mục Tiểu Khả cúi đầu chào hai giáo viên, khi ngẩng đầu lên đôi mắt đỏ hoe.
Hai giáo viên nhìn thấy rõ ràng, hiểu ngay cậu lại bị bắt nạt.
“Em không phải học sinh lớp 10, sao vẫn còn đứng ở đây, chuông vào học vang rồi, đừng vào muộn.” Người nói chuyện là một giáo viên mới, năm nay mới nhậm chức, vì vậy không biết học sinh nổi tiếng như Phó Gia Uân.
Bên cạnh chính là giáo viên chủ nhiệm của Mục Tiểu Khả, vội vàng hòa giải, “Phó Gia Uân, có chuyện gì tan học lại nói, về phòng học trước đi, Tiểu Khả, chúng ta cũng về phòng học đi.”
Mục Hiểu Kha nhanh chóng gật đầu, sau đó đi theo giáo viên trở về, lúc đi qua còn cẩn thận tránh né Phó Gia Uân.
Trở về chỗ ngồi, La Gia Mính khẽ nói với Mục Tiểu Khả: "Cậu không sao chứ?" "
Mục Tiểu Khả cười, mím môi đáp: "Không sao, cảm ơn."
Ngẩng đầu lên, nhận được ánh mắt quan tâm của giáo viên chủ nhiệm, Mục Tiểu Khả ngoan ngoãn mỉm cười.
Kiếp trước, Vinh Ngạn Triết đã mắng cậu không biết bao nhiêu lần vì giả vờ đáng thương trước mặt người ngoài, nhưng lúc ấy cậu luôn tranh cường háo thắng, dù xảy ra chuyện gì cũng nhất định phải cãi cho bằng được, ngược lại làm người khác cảm thấy không thể nói lý với cậu, vì vậy sao người khác có thể đồng tình với một tên nhóc vừa câm lại vừa nóng nảy tự ti chứ? Bây giờ, cậu đã hiểu rõ, muốn thoát khỏi Vinh Ngạn Triết và Phó Gia Uân thì lòng thương xót của người khác là vũ khí tốt nhất, hơn nữa thừa nhận chính mình yếu thế cũng không đáng xấu hổ.