Chờ hai người Mục Giai rời đi, Mục Hướng Dương mới hỏi: “Có phải con sợ hai anh em Phó Gia Uân cùng Vinh Ngạn Triết không?”
Mục Tiểu Khả không chút do dự gật đầu.
Về phần tại sao, Mục Tiểu Khả không tiếp tục nói, bởi vì cậu không biết nên giải thích chuyện kiếp trước như thế nào.
Mục Hướng Dương cũng không tiếp tục ép hỏi, “Sau này tránh xa bọn họ một chút, cũng đừng cãi nhau với bọn họ, dù sao địa vị của hai nhà bọn họ….Thôi quên đi, con còn nhỏ, không hiểu được những cái này.”
Mục Tiểu Khả cười lạnh trong lòng, cậu hiểu, dùng cái mạng này của mình để hiểu.
Sau khi khai giảng, Mục Tiểu Khả dần dần thích ứng với cuộc sống của học sinh cấp 3. Cậu phát hiện việc học cấp 3 không khó như mình nhớ, có lẽ vì lớn lên nên cậu thông minh hơn. Cậu đã lên kế hoạch cho mình, ban ngày cậu sẽ cố gắng học tập ở trường, sau giờ học đến lớp bổ túc cho đến 8 giờ tối. Lớp bổ túc ở đối diện trường học, cách nhà cũng chỉ mười phút đi bộ, buổi tối thu dọn xong về nhà thì có thể tự học.
Kế hoạch diễn ra rất suôn sẻ, điều duy nhất không thuận lợi, cậu cũng đã sớm đoán trước, là cậu và một số ‘tiểu bá vương’ trong lớp không hòa hợp.
Một số người trong lớp là "thanh mai trúc mã" lớn lên cùng cậu, tất cả đều là con nhà có tiền ở Phong Lâm Uyển.
Nhưng nhiều năm như vậy, những người bạn thuở nhỏ đó đã không tiếp xúc với cậu nữa, thậm chí còn coi thường cậu, bọn họ cảm thấy Mục Tiểu Khả làm tổn hại danh tiếng của mình, sao có thể làm bạn với một tên tàn tật được?
Hơn nữa hôm nhập học đó, Mục Giai còn lớn tiếng nói cậu là người câm, không ít bạn học mới không muốn làm bạn với cậu.
Năm học này mới trôi qua có nửa tháng, trong lớp có tổng cộng ba mươi học sinh, hơn mười người trong số đó đã tạo thành một nhóm cô lập Mục Tiểu Khả. Số lượng người trong nhóm không ngừng tăng lên, Mục Tiểu Khả có thể nhìn thấy điều này.
Bị cô lập thực sự không dễ chịu, nhưng Mục Tiểu Khả cũng không muốn quan tâm, dù sao cậu cũng không thể giao tiếp bình thường với mọi người, vậy nên cũng xem như đỡ phiền phức.
“Mục Tiểu Khả, giáo viên nói tuần sau cậu sẽ tham gia lớp thí nghiệm sinh học với chúng tôi, lúc đó đừng cản trở chúng tôi!" Giữa giờ, bàn của Mục Tiểu Khả bị đập mạnh xuống.
Mục Tiểu Khả giật mình, người đến là Trần Hiểu Hi, tổ trưởng của bọn họ, là một nữ sinh, cũng sống ở Phong Lâm Uyển, có thể nói cô là người đứng đầu trong nhóm cô lập cậu.
Mục Tiểu Khả rũ mắt xuống, gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
Trần Hiểu Hi hừ lạnh một tiếng, "Cậu là đồ câm, ngày nào cũng chỉ biết liên lụy người khác, nếu không phải vì anh Tiểu Giai, tôi cũng sẽ không để ý đến cậu. Anh Tiểu Giai tốt như vậy, vậy mà cậu còn không biết tốt xấu bắt nạt anh ấy, không biết xấu hổ!”
"Trần Hiểu Hi!" Giọng nói của một cô gái đột nhiên cắt ngang lời nói của Trần Hiểu Hi, Mục Tiểu Khả ngạc nhiên nhìn đối phương, đó là bạn cùng bàn của cậu.
Kỳ thật cũng không thể nói là bạn cùng bàn, bởi vì họ mỗi người ngồi một bàn, mà bạn nữ này ngồi ở cạnh cậu. Cô ấy là lớp trưởng, tên là La Gia Mính, vóc dáng không cao nhưng giọng nói rất uy nghiêm, làm việc cũng sấm rền gió cuốn, thành tích thi tuyển sinh đứng đầu lớp, nghe nói cô ấy là con gái của phó hiệu trưởng, là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí lớp trưởng.
“Cậu nói to như vậy làm gì?” Ban đầu Trần Hiểu Hi rất sợ hãi, nhưng sau đó phản ứng lại, nhìn thấy những bạn học khác đang chê cười mình, liền tức giận.
"Cậu là tổ trưởng lại bắt nạt Tiểu Khả trước mặt cả lớp, ức hϊếp Tiểu Khả không tiện nói chuyện nên tạt nước bẩn lung tung cho cậu ấy, sao cậu lại tâm cơ như vậy, cậu thật sự cho rằng việc cậu làm giáo viên không biết sao?"
“Cậu…Cậu nói cái gì! Ai tâm cơ! La Gia Mính! Tôi thấy cậu mới là người như vậy, làm lớp trưởng thì ghê gớm à, chỉ là một kẻ làm chân chạy vặt cho lớp mà muốn thể hiện quan uy à!”