CHƯƠNG 19
Đây là lần đầu tiên tôi đến quán bar ca nhạc cạnh trường.
Thật ra tôi còn có thể uống tiếp, nhưng tôi rất dễ mất tỉnh táo.
Nên tôi nói với bạn bè sẽ không uống nữa.
Gió thu tối đó thổi qua hành lang quán bar, cũng không biết tôi đã uống bao nhiêu chai rượu.
Trong lúc ngơ ngác đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Thầy Chu đang ngồi ở quầy bar bên kia, trước mặt thầy là một người phụ nữ với mái tóc gợn sóng.
Người phụ nữ này quyến rũ đến mức đàn ông nào đi ngang đều không thể không liếc nhìn cô ấy một cái.
Chu Ngụy cầm ly rượu, cười cười nói nói gì đó với người phụ nữ.
Hai ngươig có vẻ rất thân thiết.
Tôi chợt nghĩ đến một từ.
"Thế giới của ông to bà lớn".
Một thế giới không có lo âu phiền muộn, không dễ dàng bị phá vỡ bởi lời nói của người khác.
Tôi buông thõng tay, bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Quán bar nằm bên bờ sông, gió chiều bất ngờ mang theo từng đợt sóng vỗ.
Cũng không hiểu vì sao tôi lại đi ra ngoài, tựa người vào lan can.
Tôi không biết mình đã đứng bao lâu nữa.
Rồi cũng có một người đến tựa lan can với tôi.
“Lần trước cứu em, em cũng khóc như vậy.”
Giọng anh ôn hòa, luôn mang sức mạnh xoa dịu lòng người.
“...”
Tôi nhìn lên, hỏi anh ta:
“Thầy Chu, thầy đã từng yêu chưa?”
Anh ta nhướng mày mỉm cười với tôi.
“Chưa.”
… Một câu trả lời ngoài dự đoán.
Với ngoại hình và tính cách hoàn hảo này, anh không giống kẻ khó theo đuổi tình yêu.
Thấy tôi không tin, anh nghiêng đầu nhìn tôi cười.
“Tôi luôn cảm thấy ai cũng giống như một khách qua đường trong cuộc đời tôi vậy.”
“Mà khách qua đường thì không thể giữ lại được.”
Gió đêm thổi mớ tóc lòa xòa trên trán anh.
Tôi chợt tò mò hỏi anh ta:
“Đối với thầy, tôi cũng là khách qua đường sao, thầy Chu?”
Anh cười.
“Phải.”
“Đối với em mà nói, Hạ Chiêu cũng là như vậy đấy.”
Khi nghe đến cái tên đó, bỗng nhiên tôi ngây người một lúc.
Anh đưa tay lên xoa nhẹ đầu tôi.
“Thật mà, em cứ thử xem.”
“Nhiều năm sau, khi hồi tưởng lại trải nghiệm này, chúng ta đều sẽ chỉ nghĩ đó là một câu chuyện cũ bình thường thôi.”
“Cho nên…”
Gió đêm xôn xao, cảnh sắc trên đường thay đổi.
Đột nhiên anh tiến lại gần tôi, bóng dáng anh nhòe đi dưới ánh đèn neon.
“Do not go gentle into that good night.”
(Đừng buông mình vào giấc mộng êm đẹp ấy.)
Đó là một bài thơ của nhà thơ người Anh, Dylan Thomas.
Đừng buông mình vào giấc mộng êm đẹp ấy.
Muốn trở nên sắc bén thì phải học cách chiến đấu.
Gió cứ thế nâng sóng lên cao, những vì sao lấp lánh bên trời rộng.
Có lẽ tôi vẫn còn bị mắc kẹt tại một chốn đau khổ chưa thể thoát ra được.
Nhưng trong một khoảnh khắc, người trước mặt tôi lại khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng.
“Anh có thể ôm tôi một cái không? Chu Ngụy.”
Tôi không biết vì sao mình nhìn chằm chằm vào mắt anh, hỏi anh như vậy.
Nếu anh ôm tôi, tôi nghĩ mình sẽ có đủ dũng khí để quên người kia.
Anh hơi cúi xuống, hương rượu thoang thoảng khắp người anh thật ngọt.
Thế nên, khi ở trong vòng tay anh, tôi không cảm thấy chán ghét.
“Cho em mượn tôi ôm đấy, muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Cái ôm không hề chặt.
Nhưng nhẹ nhàng và tinh tế.