Đi Vào Màn Đêm

Chương 17+18

CHƯƠNG 17

Nếu nói là văn phòng thì cũng không hẳn.

Bởi vì anh ta là giảng viên tư vấn của trường chúng tôi.

Nên anh có một phòng riêng để tư vấn.

Khi tôi đến, anh đang nghiêng người trên nghịch mô hình lâu đài trong bàn cát.

“Ngồi đi.”

Anh có vẻ rất thích mặc măng tô, đôi chân dài bắt chéo trên ghế sô pha.

“Không cần phải căng thẳng.”

“Tôi chỉ muốn hỏi em vài chuyện thôi.”

Người đàn ông nheo mắt và nghiêng đầu về phía tôi.

Anh đặt một lát bánh kem trước mặt tôi.

“Dù sao thì ở đây cũng đủ đồ ngọt mà, đúng chứ?”

Người ta nói thầy Chu cười rộ lên trông rất ôn nhu, nhưng tôi lại luôn cảm thấy anh ta chẳng khác gì lưu manh giả danh tri thức cả.

“Tôi không nghĩ mình có gì để hỏi.”

Tôi cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào gấu váy.

“Vết thương lần trước gần như lành hẳn rồi.”

Anh đột nhiên vào chủ đề chính.

Anh ta nghiêm túc tiến gần lại để xem vết thương của tôi.

Giống như mái tóc, đôi mắt của anh cũng sáng lên.

Mắt anh khá sâu, tôi chợt nhận ra rằng có thể anh là con lai.

“Nhưng mà…”

“Đừng nhìn thầy giáo với vẻ cảnh giác như vậy chứ?”

Anh như bị tôi chọc cười.

Tôi đút tay vào túi, tư thế thoải mái, nhưng có vẻ dè dặt quá.

Người đàn ông lật tấm bản mình đang cầm trên tay.

“Nhà trường học sắp xếp tôi tư vấn tâm lý cho em.”

“Ừm… Bởi vì gần đây có nhiều chuyện xảy ra với em, mọi người cũng khá lo lắng cho em đấy.”

“Giáo viên của em cũng vậy, hy vọng em sẽ không vì những chuyện này mà trì hoãn việc học, nghe nói điểm số của em rất tốt phải không?”

Cái này hồi ở bệnh viện tôi cũng đã được nghe rồi.

Chu Ngụy thực sự rất có năng khiếu nói chuyện phiếm.

Bất giác, tôi nói chuyện với anh càng lúc càng nhiều hơn.

Buổi tư vấn kết thúc, ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ vô tình chiếu xuống bàn cát.

Lớp cát mịn bạc bỗng nhuộm một màu hổ phách.

Anh uể oải dựa vào cửa phòng.

“A... quên mang phiếu ăn cơm rồi.”

“Có thể mời thầy giáo một bữa cơm không?”

CHƯƠNG 18

Tôi chưa thấy thầy giáo nào vô liêm sỉ như vậy, sao có thể cướp phiếu cơm của học sinh thế kia.

Nhưng anh ta gọi một phần cơm đùi gà xong thì ngồi im như phỗng.

Tôi thở dài nhìn chằm chằm vào Chu Ngụy đang đặt khay cơm xuống bàn.

“Thầy à, chuyện của tôi thầy nói nhiều như vậy rồi, bây giờ kể chuyện của thầy đi.”

Anh nhướng mày.

“Em muốn nghe gì?”

“Thầy là giảng viên môn tâm lý học đúng không? Sao lại còn tham gia thiết kế mật thất? Còn giả quỷ nữa…”

“Thật ra thì lúc rảnh rỗi tôi còn viết tiểu thuyết.”

Anh ta chống cằm cười với tôi.

“Nhát ma là vì muốn cảm nhận phản ứng của người chơi thôi.”

“Nhưng lần đó em thật sự đã làm tôi sợ muốn chết đấy.”

“Em biết không, tôi vừa nâng mặt của em lên thì thấy trên trán em đã dính đầy máu rồi.”

...Thực ra, tôi có thể tưởng tượng ra khung cảnh lúc đó, nó chắc chắn chẳng thua gì nhát ma.

Hầu như cái gì Chu Ngụy cũng biết một chút, vì vậy trò chuyện với anh ta cảm thấy rất thoải mái.

Gần gũi, không xa cách, quả là một giáo viên xuất sắc.

Trong trường, tôi chứng kiến

thầy bị học sinh chặn lại hỏi bài nhiều hơn một lần.

Dường như dù làm bất cứ việc gì, thầy cũng sẽ dừng lại, đút tay vào túi và trả lời câu hỏi của sinh viên một cách kiên nhẫn và tỉ mỉ.

Sau khi chia tay với Hạ Chiêu, tôi không còn chú ý đến bất cứ thứ gì liên quan đến eSports nữa.

Một lần, tôi lại nhìn thấy tên của anh ấy, nó vẫn còn trên hot search.

#Trạng thái của Hạ Chiêu

Chủ đề này đột nhiên lọt vào top mười hot search.

Có vẻ như đội của Hạ Chiêu đã thua mười trận liên tiếp trong mùa giải này, và đây là lần đầu tiên Hạ Chiêu, người thường đảm nhận vị trí c chính, thi đấu không ổn định.

Dư luận của anh thực sự quá đáng sợ.

Chỉ cần thể hiện không tốt thì sẽ bị toàn cư dân mạng lên án.

Nhiều fan thì cũng sẽ nhiều anti-fan.

Nhưng không biết làm thế nào mà tên của tôi lại được đẩy lên hàng đầu.

“Chẳng lẽ Hạ Chiêu đấu thảm như vậy là vì bạn gái sao?”

“Thất tình rồi luôn nghĩ đến người ta, vậy sẽ không thể tập luyện tốt được, phải chứ?”

“Đúng là tuyển thủ chuyên nghiệp không nên yêu mà!”

Nó bắt đầu lan rộng dần, và vì lý do nào đó, gió đổi hướng sang tôi.

“Tất cả là tại con nhỏ đó dụ dỗ Hạ Chiêu nhà ta.”

“Rõ ràng cô ta biết anh ấy là tuyển thủ chuyên nghiệp vậy sao còn bắt anh ấy yêu đương chi nữa?”

“Bên ngoài nhìn vào thì là chia tay, nhưng sau lưng chắc còn quấn lấy anh ấy, chắc tiếc tiền của anh ấy chứ gì…”

Tôi không có ý định đọc những bình luận này.

Nhưng khi cộng đồng mạng quan tâm đến một chủ đề thì nó sẽ lan tỏa không phanh.

Và khi chủ đề đó đã chín mùi, thì nhiều người tìm đến tôi.

Một buổi sáng, không biết vì sao có người thêm tôi trên WeChat, nhận mình là đàn em khóa khác.

Sau khi thêm tôi, đột nhiên cô ta mắng nhiếc tôi.

Lời lẽ vừa thô bạo vừa tục tĩu, khiến tôi tự hỏi có phải mình đã vi phạm tội ác nào tày trời không.

Cả nửa ngày sau, tôi mới biết cô ta là fan của Hạ Chiêu.

Chiều hôm ấy, tài khoản WeChat của tôi xuất hiện trên mạng.

Trong phút chốc, yêu cầu kết bạn của tôi đã vượt quá 99+, tất cả bọn họ đều đến thăm hỏi, mắng nhiếc tôi, không còn cách nào khác, tôi buộc tắt chế độ kết bạn.

Nhưng có một số từ... chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta thương tổn.

Tôi đã nhiều lần tự nhủ rằng đừng để ý, những người đó không hiểu gì cả, họ chỉ đang thao thao bất tuyệt với một kẻ xấu xa nào đó mà bản thân họ tưởng tượng ra chứ thật chất chẳng quen biết.

Họ cho rằng mình đang thực thi công lý, họ cho rằng mình có quyền tự do ngôn luận, nhưng họ chưa bao giờ quan tâm đến việc lời nói của mình ác ý đến bao nhiêu.

Tôi cúp tiết chiều, trốn ngoài hành lang.

Cây ngô đồng ngoài cửa sổ xào xạc rơi lá, bỗng nhiên tôi cảm thấy mình thật sự rất khó chịu, không thể che giấu được nữa.

Tôi gọi cho Hạ Chiêu.

Kể từ lúc vào bệnh viện, đây là lần đầu tiên tôi tìm anh.

Anh gần như bắt máy ngay lập tức.

Tôi chưa từng biết con người này có thể trả lời điện thoại nhanh như vậy.

Anh ở đầu dây bên kia gọi tên tôi, nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn.

Tôi hít một hơi thật sâu.

“Hạ Chiêu, anh có thể gom fan của anh biến khỏi cuộc sống của tôi không?”

“Sao mà anh cứ như âm hồn không tan vậy?”

“Tôi ghét anh! Tôi chia tay anh rồi! Sao mấy người đó không hiểu vậy hả?”

“Tại sao lại đi mắng tôi? Rõ ràng anh mới là người sai mà!”

“Rõ ràng anh mới là người đấu không tốt! Hà cớ gì lại đi mắng tôi?”

Hôm đó, hình như tôi nói chuyện điện thoại rất nhiều, rất nhiều.

Hình như đây là lần đầu tiên tôi tức nước vỡ bờ, lần đầu tiên nổi giận với anh.

Đến mức sau khi mắng xong, đầu óc tôi cũng trống rỗng.

Đầu dây bên kia im lặng làm tôi cứ tưởng anh đã cúp máy.

Qua mười hay hai mươi giây sau.

Anh mới nhẹ nhàng gọi tên tôi.

Anh nói.

“Anh xin lỗi.”

Xin lỗi vì cái gì cơ?

Xin lỗi vì trước kia không trả lời tin nhắn của tôi.

Xin lỗi vì đã bỏ rơi tôi hết lần này đến lần khác.

Hay xin lỗi vì đã để tôi bị mắng oan?

Tôi cúp máy.

Tôi ngồi nghiêng mặt trên đầu gối, nhìn thẳng xuống cầu thang.

Trải dài vô tận, không thấy điểm dừng.