"A, Cathy, cậu tốt thật đấy, nếu cậu không tới, thì xem như tớ mua vé uổng phí rồi..."
Bạn cùng phòng ôm lấy tay tôi, suýt chút nữa hôn lên má tôi.
Đây là... năm thứ hai tôi đến nước Mỹ với tư cách sinh viên trao đổi.
Dư luận trong trường vẫn còn rất khắc nghiệt, nên Chu Ngụy dứt khoát tiến cử tôi làm sinh viên trao đổi.
Vừa hay, thành tích của tôi vừa đạt tiêu chuẩn.
Thật lòng mà nói, lần đầu tiên đến một đất nước xa lạ, tôi gần như không có thời gian để buồn phiền.
Ngôn ngữ, thói quen, sinh hoạt, giao tiếp.
Mọi thứ đều có thể lấp đầy cuộc sống của tôi.
Tôi không có thời gian để nghĩ về bất kỳ chuyện linh tinh nào.
Đến năm thứ hai thì cuộc sống vất vả ấy mới ổn định, tôi cảm giác như mình vừa trải qua mấy đời vậy.
Bạn cùng phòng người Mỹ của tôi mua hai vé Chung kết Liên Minh Huyền Thoại để đi xem với bạn trai của cô ấy.
Kết quả chưa kịp đi thì hai người đã chia tay.
Cô ấy liền lôi kéo tôi.
Từ rất lâu rồi, tôi không còn quan tâm đến mấy chuyện thi đấu Esports, thậm chí còn chẳng buồn hỏi thăm.
Nên khi nhìn thấy tấm poster về các tuyển thủ trong sân vận động, tôi bèn ngẩn người.
"Ồ, tuyển thủ bên cô LPL (Liên Minh Huyền Thoại Trung Quốc Đại Lục), từ vị trí số 4 tiến đến trận chung kết luôn này, thật tuyệt vời. "
Bạn cùng phòng chọc chọc tôi.
Tôi không biết mình đối mặt với anh ta như thế nào nữa.
Hạ Chiêu.
Trong cuộc đời tôi, chưa từng có ai âm hồn quái khí không tan như anh ta.
Chúng tôi không đứng trước poster lâu vì đây lf trận chung kết nên khá đông người.
Chúng tôi đi qua lối đi dành cho khách du lịch, không biết vì sao có một nhóm người đứng trước cửa.
Nói vài từ lẻ tôi cũng nghe ra được.
Tuyển thủ chuyên nghiệp bước vào.
Người rất đông còn hét hò cổ vũ, tôi bị xô đẩy đến mức lạc cả bạn cùng phòng.
Trong lúc hoảng hốt, một đôi mắt màu hổ phách rơi vào tầm mắt tôi.
Hạ Chiêu.
Anh đang càm một thiết bị ngoại vi, đứng đó sững sờ nhìn tôi.
Kiểu như là bất ngờ gặp nên nhìn chằm chằm nhau ấy.
Tôi lập tức quay đi chỗ khác, nhưng anh vẫn không di chuyển.
Cho đến khi trưởng nhóm ở phía sau đẩy anh.
Bạn cùng phòng cũng tìm thấy tôi, chúng tôi cùng nhau đi về vị trí.
Mọi người giơ lightstick, các linh vật bắt đầu làm nóng không khí, phía trước có vài người cổ vũ LPL vẫy cờ.
Năm nay rất đặc biệt, trên sàn đấu chung kết thế giới lại là cuộc chiến giữa hai đội LPL.
Thế nên thật ra có thể gặp rất nhiều người Trung Quốc ở đây.
Ban đầu không khí rất sôi nổi, nhưng đến giữa cuộc thi thì bạn cùng phòng của tôi đã ngủ thϊếp đi.
Bởi vì cô ấy không hiểu trò này.
Có vẻ như cô ấy mua vé là vì bạn trai thích Liên Minh Huyền Thoại, và cô muốn xem cùng anh ấy.
Thực ra tôi cũng không muốn xem lắm, không phải bởi vì tôi không hiểu mà là tôi không muốn nhìn tuyển thủ trên kia.
Tôi ghét ánh đèn sân khấu, ghét đám đông quá khích đang hô tên anh ta.
Tôi ghét cái khoảng cách lúc nào cũng xa anh ta, dù cho chính tôi là người bỏ rơi anh.
Vì vậy, qua nửa trận đấu thì tôi đã rời đi.
Tôi vô thức đi lang thang xung quanh, những vật phẩm trong các cửa hàng thu hút tôi hơn là nội dung trò chơi.
Nhân viên bán hàng là một chị gái trẻ rất thú vị, cũng là người Trung Quốc đang du học, nhân tiện tôi ngồi nói chuyện phiếm với chị ấy.
Trong khi trò chuyện, tôi thấy có người từ sân vận động ra.
Tôi đoán trận đấu đã kết thúc.
Pháo hoa sáng lên, nghe nói còn có một trận mưa vàng ánh kim rơi nữa.
Tôi đã từng xem mọi trận đấu mà anh ta thi.
Lúc bấy giờ, tôi luôn hy vọng rằng anh sẽ nhận được chiếc cúp vàng đó.
Nhưng bây giờ, ai vô địch thì cũng có ý nghĩa gì với tôi đâu.
Màn đêm buông xuống sân vận động rộng lớn, tôi theo dòng người chuẩn bị ra ngoài.
"Đợi đã!"