Sau khi cảm nhận được xúc cảm ướt mềm của mặt đất, trái tim Nguyễn Thiệu đều trở nên lạnh lẽo. Lại cúi đầu, liền nhìn thấy trên đôi giày vốn đang sạch sẽ đã dính đầy bùn, nửa đế giày đều bị lún vào trong sình.
Hít sâu một hơi, nghĩ hết thảy đã thành định cục không có biện pháp thay đổi nữa, Nguyễn Thiệu nhận mệnh đi thêm hai bước nữa. Một đôi giày thể thao hàng hiệu, đã hoàn toàn không thể nhận ra.
"Được rồi, Lâm An Mạt, đến lượt cô."
Trong xe chỉ còn lại một người cuối cùng, tất cả mọi người cũng đều đang chờ người cuối cùng xuống xe. Nhưng khi thiếu nữ bên trong thò đầu ra, hơi nhíu mày nhìn dưới chân, hô hấp của mọi người ở đây đều im lặng trong chớp mắt.
"Oa, nhìn kìa, đây là tiểu công chúa! Là Bạch Tuyết đúng không!" Trong đám dân làng xem náo nhiệt vang lên tiếng cô bé phấn khích hô hoán.
Thiếu nữ làn da trắng nõn, dung mạo xuất chúng. Nhưng nổi bật nhất vẫn là chiếc mũ tinh xảo của cô, làn váy rộng hoa lệ cùng với các loại trang sức lấp lánh trên người, đều làm cho cô thoạt nhìn giống như công chúa trong truyện cổ tích vậy.
Nhìn thấy trang phục khoa trương hoa lệ như vậy, khán giả đều có chút không biết nói gì.
[Mẹ ơi! Quá tinh tế, không nghĩ rằng đây là một cô bé Lolita. Tóc giả, đồ trang sức, giày da nhỏ, quạt lông vũ và ô dù nhỏ ... vũ trang đầy đủ như vậy, xem ra là một người đam mê kỳ cựu.]
[Ui trời, mùa này còn mặc váy loli! Mùa hè này, mặc dù trong núi lạnh nhanh hơn, nhưng cô ăn mặc nặng nề như vậy, thực sự không sợ nóng sao?]
[Đúng là mắc bệnh công chúa, cơ mà người ta đúng là có mệnh công chúa nha! A a, chiếc váy đó hình như là được làm thủ công ở Nhật, siêu đắt tiền, tôi cày cuốc cả đời cũng chưa chắc mua được!]
[Ô ô! Cầu xin tổ làm chương trình để tôi cõng cô ấy xuống, à không, làm đệm chân cho cô ấy! Đôi giày da nhỏ đó là độc bản, tôi thực sự luyến tiếc nó bị bẩn hiu hiu!]
Lâm An Mạt đương nhiên cũng luyến tiếc giày của mình bị làm bẩn, cô phải giẫm xuống như vậy, không chỉ giày bẩn, nước bùn phỏng chừng cũng sẽ thấm vào trong tất. Nghĩ đến tất trắng của mình sẽ bị làm bẩn, còn có xúc cảm dính dính ướt sũng dưới chân, cô tuyệt không muốn động chân.
Mà Nguyễn Thiệu nhìn thiếu nữ một thân trang phục còn tinh xảo hơn rất nhiều so với mình, tưởng tượng những thứ kia đều sẽ bị bùn làm bẩn, nguyên bản còn đang bi phẫn vì đôi giày của mình sắp bị vứt vào sọt rác bỗng chốc trở nên người ngoai không ít, còn có chút vui sướиɠ khi người gặp họa.
"Này! Đừng trì hoãn, xuống đây. Cô cho dù ngồi trên xe lâu hơn nữa cũng không thay đổi được gì, phải bị bẩn thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bẩn!"
Thiếu niên tóc vàng cười như lưu manh, một chút cũng không có phong độ thân sĩ, càng không biết thương hương tiếc ngọc. Hiện tại đang tràn đầy chờ mong chuẩn bị nhìn thiếu nữ ăn mặc quái dị này bước xuống, cùng với hắn trở thành người lưu lạc thiên nhai.
Nhưng không thể không nói, dung mạo đôi khi quyết định rất nhiều vấn đề. Cho dù thiếu niên ác liệt như thế, nhưng bởi vì tướng mạo xuất sắc vô cùng, lại không có biện pháp làm cho người ta sinh ra bất kỳ chán ghét nào đối với hắn, ngược lại còn nhịn không được nhìn chăm chú thiếu niên tóc vàng dưới ánh mặt trời lóe lên hào quang này.
[Ah! Không thể không nói, khuôn mặt này thực sự làm tăng lên khả năng chịu đựng của tôi đối với lưu manh nha!]
[Trời ơi! Thực sự đẹp trai, tóc vàng trông giống như một hoàng tử bé. Khách mời kỳ này rốt cuộc là được tìm từ đâu, giá trị nhan sắc cao như vậy! !]
[Than ôi! So sánh như vậy, tiểu hài tử trong thôn này và bọn họ quả thực chính là một trời một vực nha! Chậc chậc, những đứa trẻ trong thôn đen thui xám xịt, trên mặt còn đầy nước mũi, nhìn qua bẩn thỉu chết mất, phụ huynh đều mặc kệ sao?]
[Làm ơn! Người ta sống ở loại địa phương này, có thể nuôi đứa nhỏ lớn lên khỏe mạnh cũng đã là không tệ rồi! Lầu trên nghĩ rằng bọn họ không muốn đầu thai vào thành phố sao?]
[Cho dù ở nhà là vương tử công chúa cao quý thì thế nào, hiện tại không phải vẫn phải giẫm lên bùn bẩn sao, hiện tại ở vùng nông thôn lạc hậu này tiến hành cải tạo cho tốt đi!]
Lâm An Mạt căn bản không để ý tới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của thiếu niên, cô nhìn về phía một đám thôn dân tụ tập xem náo nhiệt phía trước, bỗng nhiên giơ cánh tay lên, ngón tay trắng nõn chỉ về phía một thiếu niên cao lớn cường tráng trong đám người.
"Cậu! Lại đây, cõng tôi lên!"
Nói xong, cô liền mở túi xách nhỏ mang theo bên mình ra, từ bên trong tùy ý rút ra một ít tiền giấy đỏ, coi như đương nhiên ngẩng đầu lên: "Cõng tôi đi lên, những thứ này tôi cho cậu."