Mùa hè, cho dù là buổi sáng sớm, không khí cũng đã bắt đầu dần dần oi bức. Đêm qua vừa mới có một trận mưa, trên lá trong rừng tràn đầy hơi nước trong lành, không khí xung quanh cũng mang theo hơi lạnh ẩm ướt.
Theo mặt trời từ từ mọc lên, sương sớm tràn ngập giữa núi còn chưa hoàn toàn tiêu tán, mảng xanh khắp núi dần dần bị một tầng ánh sáng vàng ấm áp bao phủ, làm nổi bật sắc xanh càng thêm nồng đậm bắt mắt, giống như một bức tranh sơn dầu màu sắc rực rỡ.
Nhưng phong cảnh độc đáo như vậy lại có một số người không có tâm trạng thưởng thức, sau cơn mưa, đường núi lầy lội khó đi, một chiếc xe Van xiêu vẹo chạy dọc theo con đường núi quanh co. Bốn phía xe vốn trắng tinh hiện tại đều đã dính đầy bùn đất, bụi bặm phủ kín sắp nhìn không ra màu sắc ban đầu.
Người trong xe đã sớm bị lắc điên đảo, vẻ mặt ngốc trệ theo toa xe lắc lư lay động trái phải, phải dựa vào dây an toàn mới không bị lăn lóc.
Chứng kiến cảnh này, khán giả đang xem livestream không chút khách khí cười to, tuyệt đối không để ý tới ống kính lắc lư làm đau mắt.
[Cách đây không lâu mới bị biệt thự của bọn họ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hoài nghi nhân sinh, hiện tại rốt cục cũng có chút thích ý! Đúng vậy, tôi chính là ghét đám nhà giàu há há há!]
[Ô ô ô, thiếu gia tiểu thư, sao các người lại chật vật như vậy! Ai nha, đầu lại đυ.ng vào nóc xe, lão nô thật đau lòng a ha ha ha...]
[Nói thật, nhìn biệt thự trang viên của bọn họ, tôi đều ghen tị đến đỏ mắt! Đám tiểu hài tử tham gia chương trình kỳ này không khỏi cũng quá giàu có đi, đã vượt qua tưởng tượng của một người dưới đáy xã hội như tôi!]
[Có người được sinh ra ở La Mã, lại có người vừa sinh ra đã làm trâu ngựa mang trên vai gánh nặng tiến về phía trước.... Nói đi cũng phải nói lại, tại sao tổ làm chương trình không chụp ảnh phòng cho người giúp việc, tôi cũng muốn nhìn xem môi trường làm việc của mình trông như thế nào!]
[Hí, rốt cuộc khi nào đến nơi nha. Tôi cảm thấy mấy mấy đứa nhỏ sắp không trụ nổi rồi, tôi nhìn cũng cảm thấy chóng mặt!]
Cuối cùng, một khắc trước khi khán giả và khách mời của chương trình ngất xỉu, chiếc xe tải chậm chạp di chuyển cuối cùng cũng đã hoàn toàn dừng lại.
"Được rồi, con đường kế tiếp chúng ta không đi xe vào được, các cô cậu phải tự mình đi!"
Trong xe phía sau yên tĩnh một mảnh, căn bản không có người lên tiếng. Tài xế quay đầu lại nhìn, tất cả mọi người, kể cả nhân viên tổ tiết mục, ánh mắt mông lung như say rượu, mặt ngốc trệ như bị ai đoạt hồn, phỏng chừng hoàn toàn không nghe thấy gã đang nói cái gì, cameraman đều dựa theo tổ tiên mách bảo giơ máy móc trong tay lên.
Tài xế trong lòng có chút cảm thông, lát nữa hắn còn phải quay trở về, đành lớn tiếng hô lại một tiếng, rốt cục thành công tìm về hồn phách cho đám người ngồi sau.
Nhân viên tổ tiết mục dẫn đầu xuống xe, ngay sau đó là khách mời. Thiếu niên phản nghịch nhuộm tóc vàng đã sớm không chịu nổi không khí trong xe, đầu óc cũng sắp bị bức điên.
Nhưng chân đã vươn ra một nửa, hắn lại lập tức lui về, nhìn con đường đất lầy lội trơn trượt dưới chân, thất thanh kêu lên: "Không phải chứ, sao con đường lại biến thành như vậy?! Giày này của tôi là phiên bản giới hạn, nếu giẫm lên thì xác định vứt vào sọt rác!"
Phát cáu! Nhưng không cảm thấy kinh ngạc, tổ tiết mục của bọn họ chính là muốn quay loại cảnh tượng này. Nhân viên chịu trách nhiệm phát sóng trực tiếp lập tức lấy lại tinh thần, hướng camera về phía hai thiếu niên trong xe.
Một cô gái khác bên trong hiển nhiên còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, đang chậm rãi sửa sang lại mái tóc và váy của mình, thậm chí còn lấy ra một tấm gương nhỏ.
"Mau xuống đi, muốn đợi con đường này khô ít nhất phải mất một ngày, trừ phi hai người nguyện ý ở lại chỗ này." Đạo diễn hài lòng nhìn sắc mặt khó coi của thiếu niên, đã dự đoán được màn đạn đang nói cái gì.
[Chậc! Quả nhiên là phú nhị đại thiếu gia, đi đường đất còn sợ làm bẩn giày, giặt một lần cũng không muốn giặt. Nào giống như chúng ta khi còn nhỏ đều không mang giày, đi chân trần trong bùn nhão.]
[Trách không được phụ huynh muốn đưa bọn họ đến đây cải tạo, nhìn mái tóc kia, nhìn một thân hàng hiệu cùng điện thoại di động không rời tay kia. Loại đứa nhỏ này nếu không được giáo dục tốt, vậy chẳng phải sớm muộn gì cũng thành đồ bỏ sao!]
[Ha ha, lúc ở nhà không phải rất uy phong sao? Tại sao lúc này ngay cả xe cũng không dám xuống, tôi ngược lại muốn xem bọn họ có thể ở trong xe bao lâu!]
[Chỉ có tôi mới có thể hiểu cậu ta! Đôi giày phiên bản giới hạn này hình như hơn một vạn, lại là hàng hiệu dễ hỏng, nếu để bùn thấm vào trong giày thì không dễ dàng giặt sạch như giày bình thường đâu.]
[Nhìn kỹ lại một chút, đằng sau còn thiếu một số 0!]
[Chu choa mạ ơi, mười vạn một đôi giày! Tôi nghèo, tôi không có kiến thức!]
Sắc mặt Nguyễn Thiệu biến hóa khó coi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đất dưới chân. Bùn đất vốn màu nâu sẫm bị đạp in đầy dấu chân, không chỉ màu bùn đen kịt bên trong còn xen lẫn vật thể không xác định, vả lại trong những vũng nước kia đều là nước bùn đen kịt tanh tưởi hôi thối.
Vừa nghĩ đến mình vì tham gia chương trình, còn mang vào đôi giày mình yêu thích nhất, hiện tại lại phải chịu loại vết bẩn này, hắn liền khó chịu đến tim gan tỳ phế thận đều đau! Nhưng nếu không tiếp tục, tổ tiết mục khẳng định sẽ không thèm quản bọn họ, còn vui vẻ ở chỗ này chụp ảnh bộ dáng đáng thương của bọn họ đăng lên hòng thu càng nhiều lưu lượng. Huống hồ, chờ đến giữa trưa, trong xe sẽ càng ngày càng nóng.
Nguyễn Thiệu ngẩng đầu nhìn về phía con đường hẹp phía trước, bên kia không biết từ lúc nào đã tụ tập một lượng lớn thôn dân đứng xem náo nhiệt, đang nhìn hắn bên này nói nói cười cười.
"Bé con, không sao hết, xuống đi."
"Đúng vậy, giày bẩn cởi ra giặt giũ là được rồi, còn lề mề nữa là qua giờ cơm trưa đó!
Được rồi, lần này ngoại trừ quần chúng xem chương trình trên mạng, còn có quần chúng vây xem tại hiện trường. Nguyễn Thiệu cắn răng, cuối cùng không muốn để cho người ta tiếp tục chê cười như vậy, mắt nhắm mắt mở tàn nhẫn trực tiếp giẫm xuống.