[Moá! Chuyện này cũng quá nhục nhã người khác! Vênh mặt hất hàm sai khiến, lấy tiền đè người, trách không được bị đưa tới đây cải tạo!]
[Tình hình gì? Nhân viên tổ tiết mục không tịch thu đồ sao? Mang theo một đống tiền lớn vung vẩy khắp nơi, còn gọi gì là cải tạo!]
[Nếu con gái tôi bị giáo dưỡng thành bộ dạng này, tôi nhất định phải đánh cho nó một trận để nó biết rõ cái gì là tôn trọng và lễ phép!]
[Hí, cô ấy chỉ cần ném tiền vào tôi thôi là được rồi! Có tiền là được rồi, tôn nghiêm có mài ra mà ăn được không!]
[Ha ha! Chỉ có anh bạn mới nghĩ vậy, anh bạn vì tiền mà chuyện gì cũng làm thì cũng thôi đi! Còn nghĩ rằng những người khác sẽ giống như mình? Tôi tin tưởng thiếu niên nông thôn thuần phác này, khẳng định sẽ không dễ dàng vì tiền mà gập lưng!]
Thiếu niên trong đám người ngay từ đầu không kịp phản ứng, trực tiếp sửng sốt. Hắn nhìn trái nhìn phải, xác định mình chính là người bị chỉ vào, ngay lập tức hưng phấn hẳn lên.
Hắn hai ba bước liền đi tới trước xe, từ trong xấp tiền giấy lấy ra một tờ, "Cô trả nhiều tiền như vậy làm gì, cõng đoạn đường này trả một trăm là đủ rồi."
Nói xong, hắn liền trực tiếp xoay người khom lưng, ý bảo thiếu nữ nằm lên lưng hắn. Đối với người có sức khỏe trời sinh như hắn, cõng một cô gái mười mấy tuổi còn không mệt mỏi bằng vác bao lương thực, căn bản không tốn chút sức lực nào.
Nhưng Lâm An Mạt nhìn bờ vai tuy non nớt nhưng rộng lớn trước mặt, lại có chút khó hiểu nghiêng đầu, cảm thấy thiếu niên này thập phần kỳ quái.
Cô không rõ, tại sao lại có người cự tuyệt tiền đưa tới cửa, người này cũng quá ngốc, ngay cả bạn học tiểu học của cô cũng sẽ không như vậy. Có điều như vậy cũng tốt, cô còn lo lắng số tiền cô giấu sẽ không đủ dùng.
"Mẹ kiếp! Như vậy cũng được!" Nguyễn Thiệu không nghĩ tới sự tình lại phát triển như vậy, hắn nhìn thiếu nữ nằm sấp trên lưng người khác, từ đầu đến chân sạch sẽ thoạt nhìn hết sức thoải mái, lại nhìn đôi giày bẩn của mình, nhất thời khó chịu ra mặt.
"Này! Đạo diễn, cô ta trực tiếp lấy tiền mở đường, chẳng lẽ không vi phạm quy tắc, các người mặc kệ?"
Đạo diễn không ngờ trước khi xuất phát mình đã cho người ta kiểm tra hành lý của bọn họ nhiều lần, kết quả lại vẫn có cá lọt lưới. Nhưng hành động ngoài dự liệu của Lâm An Mạt vô cùng hợp ý hắn, bởi vậy liền mắt nhắm mắt mở.
"Khụ! Số tiền này đã đến tay người ta rồi, tôi cũng lực bất tòng tâm, chúng ta cũng không tiện cướp lại. Yên tâm, đợi lát nữa lên trên, tôi sẽ lập tức tịch thu toàn bộ số tiền còn lại!"
Nguyễn Thiệu nhất thời hối hận đến xanh cả ruột, trước khi xuất phát hắn sao lại không nghĩ tới phải giấu chút tiền mang theo trên người. Ngay cả khi trên núi không có nơi nào để tiêu, nhưng dù sao tiền cũng có sức mạnh phi thường!
Không có biện pháp, hắn chỉ có thể chật vật xắn ống quần lên, nhìn bóng lưng thoải mái phía trước, ở trong bùn đất một cước nông một cước sâu đi tới.
Lâm An Mạt thập phần hài lòng với người mà cô chọn, đây là người duy nhất trong đám người vừa rồi tuổi không lớn nhưng thoạt nhìn cường tráng hữu lực, hơn nữa bộ dạng cũng coi như thuận mắt.
Hiện tại được an ổn cõng trên lưng, nhìn con đường bùn lầy uốn lượn hướng lên trên kia, cô cũng không cảm thấy lo lắng. Nhưng đúng lúc này, thiếu niên cõng cô vững vàng tiến tới bỗng nhiên ngừng lại.
"Anh ơi! Anh đi xuống đây làm gì!"
Lâm An Mạt chỉ nghe thấy thiếu niên hô to một tiếng, ngay sau đó bỗng nhiên quay đầu, trực tiếp chạy một trận khiến cô vốn còn chưa từ trong say xe tỉnh táo lại càng thêm choáng váng đầu óc, sau đó đã bị buông xuống ngồi trở lại trong xe còn chưa kịp lái đi.
Mà thiếu niên trực tiếp nhét đồng tiền đã bị cầm nóng vào trong tay cô, chỉ bỏ lại một câu "Xin lỗi", liền nhanh chóng chạy ra phía trước đỡ lấy "anh trai" bỗng nhiên xuất hiện hỏi han ân cần.
"Anh ơi! Con đường đất này bị mưa lớn tưới vẫn chưa khô, anh một mình xuống núi làm gì, nếu bị ngã thì phải làm sao bây giờ?" Cố Hạo Vũ thập phần khẩn trương đánh giá anh trai hắn từ trên xuống dưới, không phát hiện có bất kỳ dấu vết té ngã bẩn thỉu nào mới yên lòng.
Ngay sau đó, hắn liền ngồi xổm xuống, chuẩn bị cõng anh trai lên lưng, hắn phải đưa người trở về nhà an ổn mới yên tâm.
"Đừng, để anh tự đi, sẽ không té ngã." Cố Trừng Tinh nhìn một vòng, bởi vì một chuỗi hành vi này của em trai, mà toàn bộ ánh mắt đều tụ tập trên người hắn, có chút ngượng ngùng đỏ mặt, vỗ vỗ bả vai em trai.
Sau đó hắn nhìn về phía tổ tiết mục, tựa hồ là lần đầu tiên đối mặt với nhiều người như vậy ánh mắt có chút ngượng ngùng, thiếu niên chớp chớp mắt, dáng hồng trên mặt vẫn chưa tiêu.
Nhưng hắn vẫn lịch sự hỏi: "Xin chào, mọi người là nhóm chương trình "hoán đổi nhân sinh" phải không? Xin lỗi, đêm qua đột nhiên trời mưa to, cho nên đường núi mới lầy lội khó đi như vậy. Tôi mang ủng đến, mọi người mau đổi nó, tránh làm bẩn giày."