Nữ Phụ Và Phản Diện HE

Chương 16: Bạo quân mất nước (16)

Ngu Kiều cảm thấy bản thân đang bị mắc kẹt trong cơn ác mộng còn chưa tỉnh lại, nếu không thì làm sao cô có thể nghe được yêu cầu vô lý như vậy từ tên trùm phản diện chứ.

Hắn muốn xem, ha ha.

Hắn muốn xem, ha ha ha.

Anh muốn xem nó đấy, hu hu hu.

Ngu Kiều nắm lấy góc cuốn “Luận Ngữ”, ngón tay vì dùng sức quá mức mà trở nên trắng bệch, cô dùng hết toàn lực để giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, nhưng trong lòng…

Không muốn, không muốn, không muốn, cô không muốn đưa sách cho hắn xem, tuyệt đối không muốn!

Hình tượng tiểu tiên nữ không dính bụi trần của cô!

Không!!!

Không kìm được nữa, trong lòng Ngu Kiều trực tiếp bày ra vẻ mặt khóc lớn, đồng thời siết chặt cuốn “Luận ngữ“ trong tay, muốn cô chủ động đưa sách cho hắn là điều không thể nào, trừ phi Kỳ Ân nhào tới đoạt lấy.

Nhưng nếu hắn thật sự xông lên đoạt, cô sẽ liều mạng nuốt cuốn sách này vào trong bụng.

Thà chết vì nghẹn còn hơn chết vì mất mặt.

Chỉ trong chốc lát trong lòng Ngu Kiều đã ôm ý nghĩ phải chết.

Kỳ Ân: “...”

Ngay lúc hai người lâm vào bế tắc nhỏ này thì xe ngựa đang chạy về phía trước đột nhiên dừng lại, hai người trong xe theo quán tính mà lao về phía trước.

Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng chạy chậm đến, sau đó là tiếng cung kính bẩm báo vang lên —

“Khởi bẩm bệ hạ, phía trước có một đoạn đường sụp đổ, đội ngũ không thể tiến lên được, mạt tướng đã sai người dọn đường rồi ạ.”

“Sẽ mất bao lâu?”

“Khoảng chừng ba canh giờ.”

Nghe vậy, Kỳ Ân còn chưa kịp trả lời tướng quân ở bên ngoài thì đã nghe thấy tiếng động sột soạt từ bên cạnh.

Sau khi nhận ra âm thanh đó là gì, nam nhân lập tức quay đầu lại, chỉ bắt gặp vẻ mặt ngơ ngác quan tâm của Ngu Kiều.

“Bệ hạ, làm sao vậy? Bên ngoài có chuyện gì sao?”

Ngu Kiều ngồi ngay ngắn phía sau trường kỉ màu nâu, tay cầm “Luận ngữ”, lo lắng hỏi.

Ha ha ha, may là tay chân ta nhanh nhẹn, nhân lúc hắn không chú ý nhét cuốn sách lại, hi hi hi!

Kỳ Ân: “...”

Thấy nam nhân ngồi đối diện chỉ nhìn cô, cũng không trả lời câu hỏi của cô, chỉ trong chốc lát vẻ mặt đạo đức giả của Ngu Kiều sắp không duy trì nổi nữa rồi.

Điều quan trọng là cô không biết có phải vì bản thân chột dạ hay không mà cô luôn cảm thấy ánh mắt của hắn dường như có ẩn ý nào khác.

“Bệ…”

Ngu Kiều không chịu nổi bầu không khí quái dị này nữa rồi, vừa định mở miệng nói cái gì đó.

Thì trong giây tiếp theo, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng bộp nhỏ.

Kỳ Ân nghiêng đầu, Ngu Kiều quay đầu lại, hai người liền nhìn thấy cuốn sách nhàu nát có cái tên nghe rất tươi mát kia, tủi thân rớt xuống mặt đất.

Trong chốc lát, sự tĩnh lặng bao trùm lên xe ngựa.

Ngu Kiều nhìn chằm chằm vào cuốn sách, trong đầu gào thét, thậm chí cô còn không nghe thấy Kỳ Ân đuổi vị tướng quân đang quỳ bên ngoài xe chờ hồi âm rời đi.

Cho đến khi một bóng đen phủ xuống bên cạnh, mùi hương mát lạnh quen thuộc xông vào mũi cô, sau đó vươn một bàn tay to lớn trắng như ngọc ra nhặt cuốn sách rơi trên mặt đất lên.

Cầm lấy cuốn sách đương nhiên Kỳ Ân lật xem vài trang, sau khi xem xong ánh mắt rơi vào Ngu Kiều ở bên cạnh.

Nhưng lại thấy cô đang nhìn hắn với vẻ mặt bình tĩnh xen lẫn chút tò mò, vô cùng tự nhiên mà nhìn hắn, rõ ràng lúc trước cô là một người rất dễ đỏ mặt nhưng lúc này trên khuôn mặt nhỏ đó ngay cả một chút hồng nhạt cũng đều không tìm được.

Thật sự là không có một chút sơ hở nào lộ ra!

Nếu hắn không nghe thấy tiếng lòng của cô.

A a a a, hắn đã thấy rồi, thấy rồi, thấy rồi…

Ta phải bình tĩnh, bình tĩnh! Không sao cả, ta là Ngu Kiều Kiều của phố Ngô Đồng thành phố Án Sơn mà, có sóng to gió lớn nào chưa trải qua đâu, không sao cả, nhất định không sao cả! Chưa nói tới cô còn không bị bắt quả tang tại trận, chỉ là sách không cẩn thận rơi xuống thôi mà, cho dù thật sự bị bắt được thì cô vẫn có thể ngụy biện.

Ngoài ra, người trưởng thành đọc mấy cuốn sách này thì có làm sao đâu?

Giọng nói trong lòng của Ngu Kiều rất tự tin, trên mặt vẫn duy trì vẻ tò mò, thấy ánh mắt Kỳ Ân vẫn dừng lại trên người mình, còn ra vẻ thuần khiết vô tội nhỏ giọng hỏi, “Bệ hạ, cuốn sách này… có cái tên lịch sự tao nhã quá, thϊếp có thể xem không? Luận ngữ có hơi nhàm chán…”

Nếu ngươi dám cho ta xem thì ngươi chính là lão háo sắc cho tiểu tiên nữ xem sách đồi trụy!