Trong lòng Ngu Kiều càng ngày càng hăng hái.
Kỳ Ân: “...”
Nam tử hơi cụp mắt xuống, lông mi đen dày phủ bóng xuống đôi mắt.
Chỉ thấy hắn thong thả ung dung đóng cuốn sách trên tay lại, cầm lấy ngồi trở về vị trí ban đầu.
“Không được, cuốn sách này… Cô còn chưa đọc xong.”
Kỳ Ân lộ ra bộ dáng lãnh đạm.
Ca?
Đột nhiên không kịp phòng ngừa nhận được đáp án như vậy khiến Ngu Kiều sửng sốt, sau đó nhìn vị bạo quân thiên cổ trong lời đồn kia nghiêm trang lật xem cuốn sách đồi trụy trong tay.
Trong xe ngựa yên tĩnh ngoại trừ âm thanh Kỳ Ân lật trang sách ra thì không còn âm thanh nào khác.
Ngu Kiều ngơ ngác nhìn vẻ mặt ngưng trọng của đối phương giống như đang nghiên cứu tứ thư ngũ kinh, nửa ngày cũng không thể hồi phục tinh thần được.
Cô… cô thua rồi!
So với tên trùm phản diện này, tố chất tâm lý của cô chỉ là cặn bã, không, còn tệ hơn cả cặn bã!
Này không phải điểm mấu chốt, mấu chốt chính là cô còn chưa xem xong, mới đến đoạn thú vị nhất mà a a a! Bịt mắt cởϊ qυầи áo, bên dưới thì sao?
Cô còn chưa được xem!!!
Tiểu nhân trong lòng Ngu Kiều điên cuồng đấm mặt đất.
Gần như cùng lúc, Kỳ Ân ngồi đối mặt với Ngu Kiều, khóe miệng hơi nhếch lên.
—
Tới gần giữa trưa nhiệt độ bên trong xe ngựa càng cao, một trận lở đất chắn ngang đường nên bọn họ không thể rời đi, Ngu Kiều liền được Kỳ Ân dắt xuống xe ngựa hít thở không khí.
Vừa xuống xe Ngu Kiều ngước mắt lên đã nhìn thấy phía sau cách bọn họ không xa là các mỹ nhân cũng xuống xe hít thở không khí.
Không thể không thừa nhận, cho dù đứng giữa một nhóm mỹ nhân mập ốm cao thấp, mỗi người một vẻ đẹp thì người khác nhìn qua đều sẽ chú ý đến nữ chính Yến Thanh đầu tiên.
Không liên quan đến ngoại hình mà là do một loại khí chất độc đáo tỏa ra từ người nàng ấy.
Dường như chỉ cần nàng ấy đứng ở chỗ đó thì mặc kệ người nào đứng bên cạnh cũng sẽ bị nàng ấy làm cho lu mờ.
Ngu Kiều rất ngưỡng mộ Yến Thanh, dù đó là Thái hậu nước Sở trong sách sử hay là nữ chính trong phim truyền hình nổi tiếng cô xem, đương nhiên không bao gồm ánh mắt lựa chọn nam nhân của nàng ấy.
Không phải Hoàng đế Sở Cao Tổ Văn Nhân Vô Kỵ không tốt, mà là người này gặp chuyện chỉ biết kêu Yến Thanh nhẫn nhịn, nhẫn nhịn Hoàng hậu, nhẫn nhịn con trai, đối với phi tần hậu cung cũng phải càng ngày nhẫn nhịn bọn họ, nhẫn nhẫn nhẫn, nhẫn nhịn đến nỗi Ngu Kiều còn hoài nghi có phải nàng ấy là chuyển thế của ninja rùa kiếp trước hay không.
Đương nhiên khả năng người ta nhẫn nhịn nhất thời là vì trời cao biển rộng sau này.
Nhưng đổi lại là cô thì, nhẫn nhịn bà nội nhà mày!
Nàng ấy là người duy nhất cô thực sự thích, ở thời hiện đại cô đã bị buộc phải chết thì không có lý do gì đổi một thời không khác lại phải nhịn cả, đây là sự kiên trì duy nhất của cô, sẽ không nhượng bộ ai cả.
Xa xa nhìn Yến Thanh, trong mắt Ngu Kiều hiện lên quyết tâm, mà không chú ý đến ánh mắt thâm thúy của Kỳ Ân ở bên cạnh đang nhìn cô.
Huh?
Đột nhiên trong lòng Ngu Kiều có chút kinh ngạc, sau đó ánh mắt dán chặt vào tiểu thái giám áo trắng bên cạnh Yến Thanh.
Người đó…
Nghe được tiếng lòng Ngu Kiều, Kỳ Ân theo ánh mắt cô nhìn sang liền thấy được gã thái giám áo trắng khập khiễng đang đi bên cạnh Yến Thanh.
Trí nhớ của hắn không được tốt lắm nhưng lại nhớ rõ gã thái giám này vì hắn bị tàn tật.
Nếu hắn không nhớ nhầm thì gã đó hẳn là đứa con nuôi mà Triệu Hữu nhận một năm trước, tên đầy đủ nhớ không rõ, nhưng chắc chắn có chữ “Đức”.
Gã có vấn đề gì sao?
Kỳ Ân khẽ cau mày.
Giây tiếp theo khóe mắt hắn phát hiện Ngu Kiều bên cạnh đang ra vẻ lơ đãng mà liếc nhìn hắn, nếu hắn không nhìn nhầm thì ánh mắt này của cô ẩn chứ sự đồng tình, thương hại, thậm chí còn có chút vui sướиɠ khi người khác gặp họa.
Sau đó hắn nghe thấy cô cảm thán trong lòng —
Xanh quá!
Xanh?
Trong lòng Kỳ Ân khẽ động.
Có lẽ vì sự khác biệt thời không nên cho dù hắn có thể nghe được tiếng lòng của cô nhưng lại không thể hiểu rõ rốt cuộc có ý gì.
Nhưng không quan trọng, bởi vì cô sẽ không chỉ nói một câu, hắn có thể đoán được ý nghĩa dựa trên ngữ cảnh.
Ở bên này, ánh mắt Ngu Kiều không khỏi dõi theo tiểu thái giám áo trắng.
Nghĩ đến trong lịch sử cũng chỉ có bạo quân Kỳ Ân này là từng bị người ta cho đội nón xanh từ đỉnh đầu đến mắt cá chân.
Ha, cho dù bây giờ không quay đầu lại nhìn cô vẫn có thể cảm giác được ý xanh dạt dào bên cạnh mình.
Nhắc mới nhớ, hai người Yến Thanh với Văn Nhân Vô Kỵ này cũng thật là, lẽ nào làm trò mặt hoa tiền nguyện* trước mặt Kỳ Ân càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn sao? Đặc biệt là Văn Nhân Vô Kỵ còn cải trang thành thái giám nữa.
*mặt hoa tiền nguyện: ân ái.
Sau khi Yến Thanh được Kỳ Ân sủng ái, hai người ăn của Kỳ Ân, dùng của Kỳ Ân, còn nùng tình mật ý dưới mí mắt người ta.
Rồi lại nội ứng ngoại hợp tiêu diệt kẻ thù, không cần phải hành quân chiến đấu cũng có thể ngồi trên giang sơn rộng lớn mà Kỳ Ân đã chinh phục được.
Chậc chậc, kiểu này ai nhìn vào cũng thấy đủ thê thảm.