Khoảnh khắc tay Kỳ Ân sắp chạm vào, Ngu Kiều không nhịn được nữa lui về phía sau, đồng thời che che đậy đậy mở miệng, “Có… có chút buồn chán, thϊếp đi lấy một chút sách tới xem…”
Nói xong nhanh nhẹn quay người đi, giả vờ nghiêm túc tìm kiếm ở giá sách sắp xếp ngay ngắn phía sau.
Suýt chút nữa…
Gần như vừa quay người đi khuôn mặt nhỏ của Ngu Kiều đã nhăn lại.
Vừa rồi cô còn tưởng tính cách người này lạnh lùng, không ngờ tới hắn đang yên ổn đọc sách cũng có thể đột nhiên nảy sinh hứng thú…
Lần sau không bao giờ nhiều chuyện nữa.
Bởi vì sợ hãi nên cô quay người đi, nhưng nếu Kỳ Ân vẫn muốn tiếp tục thì sao, Ngu Kiều căng thẳng chờ đợi hồi lâu cũng không thấy đối phương có động thái tiếp theo, cô hạ quyết tâm, giả vờ thản nhiên quay đầu lại, nhìn thấy hắn đang cầm sách đọc, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm trong lòng.
Sau khi toàn thân thả lỏng, cô mới nhận ra có điều gì đó không đúng.
Từ ngày hôm qua đã như vậy rồi, dường như mỗi lần trong lòng cô muốn chửi thầm Kỳ Ân cái gì thì hắn giống như thật sự có thể nghe thấy vậy, sau đó dọa cô một cái, thật sự quá quỷ dị rồi.
Nghĩ tới đây, Ngu Kiều đảo mắt.
Để xác minh ý nghĩ trong đầu mình, Ngu Kiều hít một hơi thật sâu, nghĩ thầm trong lòng…
Kỳ Ân là một… thằng ngốc.
Nói xong, đôi mắt cô lập tức cẩn thận nghiêm túc nhìn chằm chằm nam nhân ngồi cách đó không xa.
Đợi cả buổi cũng không thấy đối phương có phản ứng gì.
Lúc này cô mới an tâm thở dài nhẹ nhõm, sau đó lại lần nữa chú ý đến giá sách trước mặt.
Không hề hay biết rằng cô vừa quay người đi thì nam nhân mặc bộ đồ đỏ thẫm phía sau lập tức ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái thật sâu.
Nhìn những cuốn sách được sắp xếp ngay ngắn trước mặt, có lẽ vì thế giới này là sự kết hợp giữa sử sách và phim truyền hình nên Ngu Kiều kinh ngạc phát hiện những cuốn sách trên đó đều được in bằng chữ giản thể.
Phát hiện như vậy khiến Ngu Kiều lập tức vui vẻ.
Cứ tưởng rằng đi đến thế giới một nghìn năm trước cô sẽ trở thành người mù chữ vì không biết chữ của thời đại này, không ngờ tới còn có một niềm vui bất ngờ như vậy.
Ngu Kiều bây giờ thật sự có hứng thú xem những cuốn sách này.
Ngón tay trắng nõn lướt qua từng cuốn sách, nghiêm túc chọn một cuốn sách có tên nghe rất hay rồi lấy ra, ngẫu nhiên mở một trang, nhìn một cái.
Bùm —
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngu Kiều đỏ bừng tại chỗ, sau khi phản ứng lại lập tức nhìn về phía Kỳ Ân, thấy đối phương không chú ý tới động tĩnh bên này mới cẩn thận đóng cuốn sách lại, đồng thời lấy một một cuốn luận ngữ khác ra để che giấu, kẹp vào giữa cuốn luận ngữ, rồi nghiêm trang ngồi trở lại trường kỉ, mở sách bên trong ra.
Trời ơi trời ơi, tên sách nhìn tươi mát như thế không ngờ nội dung bên trong lại wow thế này!
Càng lật xem Ngu Kiều càng bị cuốn vào.
Không biết xấu hổ, ai nói người cổ đại bảo thủ cơ chứ, tiêu chuẩn của họ cao hơn người hiện đại rất nhiều đấy, hiểu chưa? Đâu giống như nhà Giang* nào đó, từ cổ trở xuống là không được viết, nhìn người cổ đại đây này, không chỉ viết mà còn đặc biệt tấn công vào bộ phận đặc thù nào đó nữa cơ.
*nhà Giang: Ý chỉ trang web Tấn Giang chuyên đăng truyện bên Trung Quốc.
Ái chà chà, thật biết cách chơi, đã trói lại còn bịt mắt, chẹp chẹp.
Nhưng mà play kiểu này…
Ngu Kiều gần như theo bản năng liên tưởng đến Kỳ Ân.
Không thể nghĩ nữa, không thể nghĩ nữa, sắp chảy máu mũi đến nơi rồi…
“Ngươi đang xem cái gì vậy?”
Ngay lúc Ngu Kiều vừa đọc sách vừa cười đắc ý trong lòng thì Kỳ Ân ở bên kia đang xem binh thư rốt cuộc không chịu đựng được nữa, mở miệng hỏi.
A?
Đầu óc Ngu Kiều trống rỗng, miệng hơi hé mở, mờ mịt nhìn Kỳ Ân.
A!!!
Ngu Kiều nhanh chóng tỉnh táo lại, ngón tay siết chặt góc cuốn sách, vội vàng đóng lại, để lộ hai chữ luận ngữ to đùng bên ngoài.
“Luận… luận ngữ.”
“Thật không? Để Cô xem nào.”
Kỳ Ân tự nhiên đưa tay về phía Ngu Kiều.
Hả?
Ngu Kiều như bị người vây lại, dùng gậy gỗ đánh vào đầu, trước mắt toàn là ngôi sao nhỏ lấp lánh.