Ninh Vịnh Sam thong thả ra ngoài ban công uống trà. Diệp Thanh vẫn còn chưa tỉnh lại. Đáng lẽ, cô nên đạp cho hắn một cước ra khỏi nhà cô. Thế nhưng Diệp Thanh vẫn đang nắm giữ cổ phần Tiết Thị, còn chưa chuyển sang Ninh Vịnh Nghi, cô không nên manh động.
Lúc đó, Ninh Vịnh Sam có lẽ cũng không ý thức được bản thân mình đang tìm một cái cớ rất không thuyết phục.
Ninh Vịnh Sam nhàn nhã uống trà, không biết Diệp Thanh đã dậy từ lúc nào. Hắn tiến lại phía sau lưng Ninh Vịnh Sam rồi ôm chặt cô, khiến Ninh Vịnh Sam giật thót.
“Sao vậy Ninh tổng, em đang tơ tưởng thằng họ Tần kia à?”
Ninh Vịnh Sam trừng mắt liếc Diệp Thanh. Hắn không thèm mặc quần áo, trần như nhộng.
“Diệp tổng đừng quên chúng ta chỉ là tình nhân trên hợp đồng, không có bất kỳ quan hệ nào khác. Vui lòng đừng quản chuyện cá nhân của tôi!”
Diệp Thanh bật cười khanh khách. Hắn chỉ nói một câu, Ninh Vịnh Sam lại đáp lại mấy câu, rõ ràng cô đang nhớ đến Tần Xung. Người đàn bà hắn ôm ấp trong tay cả đêm, sáng ra lại nhớ gã đàn ông khác, làm sao hắn không khó chịu. Nhưng Diệp Thanh là người khôn ngoan, biết ẩn nhẫn, hắn muốn từng bước chiếm lấy tình cảm của Ninh Vịnh Sam, thay vì ép buộc cô phải phục tùng.
Vả lại hắn cũng không ép được. Ninh Vịnh Sam có thể mê loạn trên giường, nhưng cô chắc chắn là kiểu phụ nữ kéo quần lên là quên sạch mọi thứ.
Diệp Thanh cảm thấy kiểu phụ nữ này là khó tản tỉnh, khó nắm bắt nhất!
Ninh Vịnh Sam hất tay Diệp Thanh, không để hắn sờ mó mình. Diệp Thanh hụt hẫng, bĩu môi một cái rồi nói:
“Hôm qua anh phục vụ cô em sung sướиɠ như vậy, sáng ra đã quên!”
Ninh Vịnh Sam bực mình, đáp:
“Diệp Thanh, tôi còn chưa tính sổ với anh về chuyện anh dám đột nhập vào đây đấy!”
Diệp Thanh nhún vai, lưu manh nói:
“Thế thì cô em phải xem lại hệ thống an ninh nhà mình chứ, sao lại trách anh?”
“Anh!” Ninh Vịnh Sam trừng mắt, không biết nên chửi cái tên cà chớn này kiểu gì.
Diệp Thanh cười hì hì, sấn lại tranh thủ sờ mó Ninh Vịnh Sam.
“Đủ rồi, anh cút về đi!”