Ninh Vịnh Sam đổ gục lên bàn, kɧoáı ©ảʍ từng đợt ập đến, tích lũy với hai đợt trước, khiến đôi chân cô run lẩy bẩy. Diệp Thanh ở phía sau Ninh Vịnh Sam, nhìn cặp mông trắng tròn mềm mại cùng tấm lưng mĩ miều của cô, nhịn không được nữa. Từ nãy đến giờ hắn đã kìm nén lắm rồi!
Diệp Thanh gấp gáp mở b.ao c.ao s.u, nhanh chóng đeo vào rồi dùng con quái vật kia đâm sâu vào hoa huyệt của Ninh Vịnh Sam. Ninh Vịnh Sam lập tức thét lên, hai mắt trợn lớn.
Kích thước của vật kia thực sự đáng sợ.
Diệp Thanh không nói không rằng mà chỉ dập liên hồi. Hai mắt Ninh Vịnh Sam quả thực đã mờ đi, cảm giác sảng khoái bên dưới càng khuếch đại. Cô không ngờ, làʍ t̠ìиɦ lại có thể sướиɠ đến như vậy.
Diệp Thanh dập điên cuồng, thắt lưng cử động không ngừng. Vách thịt gắt gao kẹp chặt phân thân của hắn, khiến kɧoáı ©ảʍ ập đến rất nhanh. Ninh Vịnh Sam không chịu nổi vật lớn liên tục thúc sâu, chạm vào điểm nhạy cảm của cô.
“A… Diệp Thanh… A… A… ưʍ. Diệp Thanh…”
Từ nãy đến giờ, mỗi khi đạt cao trào, Ninh Vịnh Sam đều gọi tên Diệp Thanh. Diệp Thanh vô cùng hài lòng với điều đó.
“A… đừng… dừng lại đi… A…”
Ninh Vịnh Sam lại đạt cao trào. Không những vậy, còn là ba lần liên tiếp.
“Sam Sam, em thật chặt quá! Thằng khốn họ Tần kia đảm bảo không đủ làm em sướиɠ rồi!”
Ninh Vịnh Sam xấu hổ muốn chết, từ nãy đến giờ, cô đã đạt cao trào đến mấy lần, mà Diệp Thanh vẫn chưa xong. Sức dẻo dai này, Tần Xung không sánh được.
Cũng không biết qua bao lâu, Ninh Vịnh Sam gần như thϊếp đi. Nửa đêm tỉnh dậy, cô đã thấy mình nằm trên giường, sạch sẽ, bên cạnh là Diệp Thanh. Ninh Vịnh Sam thở hắt ra một hơi, cựa mình ngồi dậy.
Mấy năm ở bên Tần Xung, cô cứ nghĩ bản thân mình sẽ chung thủy với một mình hắn, không thể chấp nhận bất cứ một người đàn ông nào. Thế mà Diệp Thanh, một gã đàn ông cô không chút rung động lại có thể khiến cô hưởng thụ đến vậy.
Ninh Vịnh Sam không ngừng tự hỏi, cô biến chất rồi sao? Hay là, bản chất cô vốn vậy, và Diệp Thanh đã khai mở nó?