“Đủ à? Anh chưa thấy đủ!” Diệp Thanh lại ở phía sau ấn ấn vào mông Ninh Vịnh Sam. “Đêm qua em ngất đi, anh còn chưa kịp thỏa mãn mà.”
“Dối trá!” Ninh Vịnh Sam tức giận, vùng vằng, giãy giụa.
Đêm qua cô ngất đi là thật, nhưng lúc tỉnh dậy nửa đêm còn thấy Diệp Thanh cày cấy trên người mình. Hắn không đủ chỗ nào?
Diệp Thanh cứ thế lấn lướt, mặc Ninh Vịnh Sam khua chân múa tay muốn trốn thoát khỏi hắn. Hắn vén váy ngủ của cô, trực tiếp ấn c.ủa q.uý cươ.ng c.ứng vào sâu trong ho.a h.u.y.ệt.
“Khốn kiếp! Diệp Thanh, bỏ ra! A…”
Diệp Thanh nhấp liên hồi mặc cho Ninh Vịnh Sam đau đến chảy nước mắt. Hắn không phủ nhận, hắn ghen với Tần Xung. Ghen với gã họ Tần kia vì gã có được Ninh Vịnh Sam suốt năm năm, vì gã lấy đi lần đầu của cô, cũng vì gã đã khiến cô lao tâm khổ tứ, thương nhớ triền miên
Diệp Thanh không cam lòng! Hắn thúc mạnh, mỗi cú thúc như muốn lấy mạng Ninh Vịnh Sam. Ninh Vịnh Sam rêи ɾỉ không ngừng, ban đầu còn thấy đau, sau một hồi lại sướиɠ không chịu được, tự động cúi người chống tay lên lan can, đong đưa eo nhỏ.
Xui xẻo cho Ninh Vịnh Sam là ngay ngày hôm đó, Ninh Vịnh Nghi lại có việc về nhà. Đang trong cơn cao trào, cùng Diệp Thanh điên cuồng làʍ t̠ìиɦ ngay tại phòng đọc sách thì Ninh Vịnh Sam lại nghe tiếng bước chân bên ngoài.
“Không… không được, Diệp Thanh, a… dừng lại đi!”
Tất nhiên Diệp Thanh không có ý định nghe theo lời Ninh Vịnh Sam. Hắn mặc kệ lời cô nói, thúc liên hồi.
Lúc này, Ninh Vịnh Nghi đã đến ngay trước cửa phòng đọc sách. Bị Diệp Thanh điên cuồng nắm hông thúc tới, Ninh Vịnh Sam sướиɠ đến mờ mắt. Cô không kìm được mà rên lên:
“A… ưm… Diệp Thanh, nhanh một chút, mạnh… A…”
Diệp Thanh mỉm cười, hài lòng. Từ vị trí này, Diệp Thanh có thể nhìn thấy cặp mông nảy nở và trắng nõn của Ninh Vịnh Sam. Hắn không nhịn được mà đưa tay xoa nắn, rồi lại vỗ chan chát, cố tình để lại mấy dấu tay.
“Khốn kiếp! Diệp Thanh! Anh… a… là đồ khốn… A…”
Diệp Thanh điếc không sợ súng, tiếp tục vỗ mông Ninh Vịnh Sam.
*Chát*
*Chát*
“Cặp mông nảy thật đấy, Ninh tổng.”