Mạn Châu Sa - Thiên Sơn Song Hi

Chương 22

"A Nguyệt, nghe lệnh tiểu thư!" Nhã Linh nghe thấy Nhược Hi nói vậy, người ngẩn ra một chút nhưng rất nhanh lên tiếng.

"Ở Tuyết Sơn có ba khí linh đang canh giữ, nhị bá từ lâu đã ra lệnh nếu ai có thể hàng phục chúng thì sẽ giao cho người đó toàn quyền quản lý Tuyết Sơn?"

"Nô tỳ có nghe được chuyện này. Rất nhiều tiên nhân đã đến hàng phục nhưng đều không thành, còn hồn phi phách tán. Ba khí linh nơi đây thật không hề đơn giản." Nhã Linh gật gật đầu nói.

"Phụ thân muốn ta tập làm quen với chính sự ở Thiên Sơn. Có lẽ không lâu nữa người cũng sẽ giao lại chức vị cho ta. Tỷ thấy chuyện này thế nào?" Nhược Hi đi đến bên bàn viết, đôi thay thon dài, trắng như bạch ngọc của nàng cầm lấy chiếc bút lông rồi viết gì đó lên giấy để trên bàn. Nàng vừa viết vừa nói với Nhã Linh.

Nhã Linh thấy tiểu thư bỗng dưng nói chuyện này với mình, cân nhắc một hồi mới lên tiếng: "Cho nô tỳ mạn phép nói thẳng. Hiện tại, ở Thiên Sơn ngoài mặt đều là nghe lời tiểu thư. Nhưng ở sau lưng chắc hẳn không mấy dễ chịu khi tiểu thư tiến lên chức vị đế cơ. Luận về tuổi tác hay kinh nghiệm người không thể bằng bọn họ. Ở bên ngoài lại có tam thúc của người luôn nhòm ngó đến đế vị này, e là trong ngoài đều có giặc. Tiểu thư sẽ rất khó khống chế tình hình khi lên ngôi vị đế cơ."

"Đúng vậy! Ta cũng nghĩ như tỷ. Cho nên, núi Tuyết Sơn kia ta muốn đoạt lấy và bắt buộc phải đoạt lấy!" Nhược Hi ngẩng đầu, trong đôi mắt đen láy là sự nghiêm túc.

"Nhưng núi Tuyết Sơn kia rất nhiều vị thượng tiên không thể khống chế. Người như vậy..." rất nguy hiểm. Ba chữ Nhã Linh còn chưa kịp nói thì Nhược Hi đã lên tiếng.

"Chỉ có nắm thế chủ động mới có thể loại bỏ mối họa này. Nếu cứ ngồi đợi tam thúc ra tay, dù ta có giỏi đến mức nào, Thiên Sơn không sớm thì muộn cũng sẽ rơi vào tay hắn." Giọng nói trong trẻo nhưng lời nói sắc bén này của Nhược Hi khiến cho Nhã Linh ngây người.

"Nô tỳ ngay lập tức đi thám thính tin tức ở Tuyết Sơn cho người!" Nhã Linh yên lặng không nói gì nhìn Nhược Hi, Nhược Hi cũng vậy. Nhưng trong lòng hai người họ đều biết đối phương đang nghĩ gì. Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Nhã Linh khẽ khom người cung kính nói với Nhược Hi. Tiểu thư nói đúng, nếu cứ chần chừ, Thiên Sơn sẽ rơi vào tay người khác. Phải ra tay trước nắm lấy quyền chủ động mới có thể thắng.

Lộc Đà Sơn

Trong thư phòng ở một điện xa hoa nhất nơi đây. Bên ngoài là khung cảnh thật đẹp, trăm hoa vây quanh lấy tòa điện. Một chốn tiên cảnh giống như vậy thật khiến người ta cảm thấy thoải mái, muốn đắm chìm trong khung cảnh này mãi. Nhưng trong tòa điện xa hoa kia thì lại không giống vậy. Bên trong bày trí cũng rất đẹp, vừa xa hoa nhưng lại không kém phần trang trọng. Nhưng bầu không khí bên trong lại trái ngược hoàn toàn với cảnh đẹp xung quanh. Bầu không khí lạnh lẽo bao trùm cả căn phòng. Tiếng nam tử trầm thấp vang lên: "Công Dương Vĩnh Hi hiện tại vẫn ở Thiên Sơn sao?"

"Vâng, thuộc hạ đã điều tra rõ. Công Dương Vĩnh Hi hiện tại vẫn khỏe mạnh ở Lộc Đà Sơn. Chỉ là nàng không muốn giao tiếp với người bên ngoài thôi ạ."

Lục Chinh Phong đưa tay khẽ nhéo nhẹ mi tâm nói: "Được rồi, lui ra đi!" Tròn giọng nói hắn không khó để nhận ra được sự thất vọng.

"Bẩm tôn thượng, đúng như người dự đoán, Lục Chính Phong quả thật cho điều tra về Vĩnh Hi tiểu thư. Cũng may là người của ta đánh lạc hướng nên không thể tra ra việc lúc trước." Âu Thần đứng cạnh Tử Lam nghe tin thuộc hạ vừa báo lại liền đem tin tức nói lại với tôn thượng nhà mình.

"Nhớ để ý hắn ta, không cho phép hắn động đến Hi Nhi." Tiếng nói quỷ mị vang lên trong đêm tối, rất dễ nhận ra trong giọng nói của hẳn có một tia sát khí.

"Tuân lệnh tôn thượng!"

"Đúng rồi, thuộc hạ mới nhận được tin Nhã Linh bên cạnh tiểu đế cơ Thiên Sơn đang thăm dò tin tức ở Tuyết Sơn. Nhưng tin tức này chỉ truyền đến cho Ma tôn người. Những người khác đều không biết đến việc tiểu đế cơ Thiên Sơn muốn tìm hiểu về núi Tuyết Sơn."

"Ta biết rồi, ngươi lui ra đi." Lãnh Tử Lam hờ hững gật đầu đáp. Khi Âu Thần đã lui ra bên ngoài, ánh mắt Lãnh Tử Lam lóe lên tia suy đoán. Nhã Linh là theo bên cạnh Hi Nhi, việc Nhã Linh thăm dò tin tức ở Tuyết Sơn lại bí mật như vậy, . Rõ ràng là nàng không muốn để mọi người biết. Nhớ đến tình hình ở Thiên Sơn hiện tại, Lãnh Tử Lam đã mơ hồ đoán ra ý định của nàng. Theo hiểu biết của hắn về nàng, chắc chắn nàng sẽ không một mình lao vào chỗ nguy hiểm đó mà chưa có chuẩn bị. Tin tức này bị nàng giấu kĩ nhưng lại để lộ ra cho hắn, khả năng mấy ngày nữ nàng sẽ tới nhờ hắn giúp đỡ chuyến này.

Quả nhiên Lãnh Tử Lam đoán không sai, hai ngày sau Nhược Hi nói muốn cùng đại ca ca của mình đến Ma Giới một chuyến. Công Dương Huyền Minh trước nay có vị muội muội này là hắn cưng chiều nhất. Chỉ cần nàng không đòi hỏi gì quá đáng thì hắn sẽ thuận theo ý nàng. Cho nên với chuyện Nhược Hi muốn cùng hắn xuống Ma Giới, hắn rất vui vẻ chấp thuận.

Lãnh Tử Lam ngồi trong chính điện nghe có cả Nhược Hi đến cùng thì khẽ cười sau đó ra ngoài tiếp đón. Nơi Ma Giới lạnh lẽo âm u, bóng đen bao phủ khắp mọi nơi. Trong cung điện được đặt những viên hồng ngọc màu đỏ. Ánh đỏ cùng bóng tối hòa quyện tạo nên một khung cảnh quỷ dị, khiến cho người khác cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy. Cứ cách một đoạn lại có một vị yêu ma y phục đen đứng canh gác. Nhược Hi theo Công Dương Huyền Minh vào bên trong thầm cảm thán. Nơi này thật khiến cho người khác chưa nhìn mà đã khϊếp sợ.

Vì Côn Dương Huyền Minh cùng Lãnh Tử Lam giảo hảo từ lâu đã tốt cho nên hiện tại Công Dương Huyền Minh đến cũng không cần có nhiều người dẫn đường. Một mình hắn cũng có thể quen cửa quen nẻo mà đi vào, cũng không có ai ngăn cản hắn.

Lãnh Tử Lam lãnh đạm nhìn hai bóng dáng đang từ xa đi đến, hắn khẽ phất tay để cung nhân trong điện lui hết. Những cung nhân thấy tôn thượng như vậy cũng biết điều mà lui xuống. Chỉ là ánh mắt bị thu hút bởi nữ tử mặc y phục tím đang tiến vào kia. Họ thật sự chưa từng thấy qua vị tiên nữ nào đẹp như vậy. Nhưng họ cũng không dám ở lại lâu, sau khi hoàn hồn liền lập tức nhanh chóng lui xuống.

Công Dương Huyền Minh dẫn theo Nhược Hi tiến vào cười nói: "Tử Lam, ta đã đến. Tiểu Hi muốn ra ngoài dạo chơi một lúc nên ta dẫn muội ấy theo cùng luôn."

Lãnh Tử Lam khẽ gật đầu: "Muội ấy lâu không ra ngoài, đúng là nên ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút."

Nhược Hi và Huyền Minh nghe lời này khóe mắt khẽ giật. Không khí trong lành? Nơi Ma Giới tối tăm này có không khí trong lành sao? Nhược Hi chớp chớp mắt mỉm cười: "Đúng là muội nên hít thở không khí trong lành!"

"Được rồi, hôm nay đến là muốn thương lượng với huynh chút chuyện." Công Dương Huyền Minh nhìn cảnh này thật hết nói nổi.

Nhược Hi biết hai người có chuyện cần bàn bạc nên rất thức thời đứng lên cười nói: "Đại ca ca cùng Tử Lam ca ca nói chuyện đi, muội đi gặp Họa Họa tỷ tỷ một chút."

"Được, ta bảo Âu Thần dẫn muội đi." Lãnh Tử Lam gật đầu sau đó nói Âu Thần dẫn nàng đến nơi của Tứ Công Chúa Ma Giới, Y Họa công chúa.

Lãnh Y Họa là muội muội ruột của Tử Lam, nàng lớn hơn Nhược Hi hai vạn tuổi. Nhưng đối với Nhược Hi lại rất yêu quý, coi Nhược Hi như muội muội mà đối đãi. Nhược Hi cũng thật quý vị tỷ tỷ này cho nên mỗi lần đến Ma Giới nàng đều đi tìm Y Họa để nói chuyện.

"Tử Lam, lần này dấu vết của Chử Lộ ngày càng rõ ràng. Nếu cứ đà này khả năng chỉ 1 vạn năm nữa hắn sẽ thoát ra!" Huyền Minh nghiêm túc nói.

Lãnh Tử Lam nhìu mày, Chử Lộ thoát ra. Thế gian này sẽ lại xuất hiện một trận gió tanh mưa máu.

"Có lẽ đã đến lúc để Tô Ngọc kia phát huy tác dụng rồi." Giọng nói quỷ mị vang lên.

Nhược Hi bên này nói chuyện với Y Họa vui vẻ. Y Họa tỷ tỷ là nữ nhân mang vẻ đẹp của một mỹ nhân yếu đuối, nhẹ nhàng. Mà vẻ yếu đuối này khiến cho nam nhân đều muốn bước lên bảo hộ. Nhưng không ai biết được, đằng sau vẻ yếu đuối đó của tỷ ấy là một sự lạnh lẽo cùng bá khí như thế nào. Tỷ ấy nhìn thì có vẻ yếu đuối nhu nhược nhưng thực chất tỷ ấy là tàn độc nhất. Chỉ có trước mặt những người thân quen thì tỷ ấy mới cho sắc mặt dễ chịu mà thôi.

"Hi Hi, muội đến đây tỷ có cái này cho muội." Y Họa vui mừng kéo Nhược Hi đến bên một cái tráp nói Nhược Hi nhìn.

"A, đây không phải là trâm Lưu Ly sao!" Nhược Hi nhìn vào trong tráp, ánh mắt lộ rõ vẻ bất ngờ. Trâm Lưu Ly, cây trâm này không giống những cây trâm bình thường mà nó là vũ khí trời đất tạo nên. Lại rất có linh tính, chỉ cần nó nhận thức người đó là chủ nhân thì người đó đến chết vẫn là chủ nhân của nó.

"Đúng vậy, là trâm Lưu Ly." Thấy Nhược Hi hưng phấn như vậy Y Họa cười nói.

"Tỷ cũng rất bất ngờ, là lần trước xuống Thủy Cung dự tiệc. Đang đi thì thấy nó bay sượt qua mặt rồi đột nhiên dừng lại, còn rơi xuống đúng dưới chân tỷ." Y Họa hưng phấn nói.

"Vậy là nó đã nhận chị làm chủ?" Nhược Hi bất ngờ hỏi. Đang bay mà dừng lại, còn là dưới chân của Họa Họa tỷ tỷ đây là nhận chủ đúng không?

"Cũng không phải! Tỷ cảm giác như nó gặp rắc rồi. Tỷ đã thử qua, nó thật sự không phải nhận tỷ làm chủ nhân. Lại giống như nó đang đợi chủ nhân của nó đến nhận nó vậy." Nhìn cây trâm Lưu Ly trong tráp, bề mặt của nó hiện tại đã tối hơn rất nhiều. Chỉ là thiết kế của nó thật tinh xảo, đẹp nhưng không thô tục. Y Họa khó hiểu nói, ánh mắt không khỏi lộ ra vài phần tiếc nuối.

"Có điều hiện tại tỷ cảm thấy để nó ở đây là tốt nhất. Trâm Lưu Ly bình thương uy lực vô song mà lại để tỷ dễ dàng cầm lấy thì chứng tỏ có chuyện. Nếu để nó rơi vào tay kẻ xấu bây giờ thật không tốt. Cho nên đợi đến khi chủ nhân nó đến nhận hoặc nó hồi phục lại như trước rồi để nó đi là tốt nhất. Trâm Lưu Ly là linh khí của trời đất, chủ nhân mà nó chọn chắc chắn không tầm thường."

Nhược Hi nghe vậy thì gật đầu đồng ý. Hiện tại để Trâm Lưu Ly ở đây đúng là tốt nhất. Dù sao cũng không ai có thể ngờ kiếm khí do trời đất luyện ra lại ở Ma Giới. Hiện tại không biết vì sao nó biến thành như vậy, ở Ma Giới là an toàn nhất. Nhược Hi nhìn cây trâm trong tráp đến thất thần, không hiểu sao nàng cảm giác cây trâm này thật quen thuộc. Càng nhìn cảng cảm giác như nó đang gọi nàng, Nhược Hi vô thức đưa tay ra sờ cây trâm. Cảm giác trơn mát này thật khiến người ta bất ngờ, không hổ là kiếm khí của trời đất, ngọc tốt nhất trên thế gian này cũng không thể bằng nó. Đang suy nghĩ thì nghe bên kia đại ca ca cùng Tử Lam ca ca đã bàn xong việc. Nhược Hi liền thu tay đang vuốt cây trâm lại, rồi cùng Y Họa đến Điện Diêm La.

Cây trâm đang nằm yên trong tráp kia sau khi Nhược Hi đi, nó bỗng nhiên động đậy. Trên bề mặt của cây trâm cũng sáng lên một chút. Nhưng sau đó nó lại không có động thái gì nữa, lại một lần nữa nằm yên trong tráp. Sự thay đổi của nó cũng không ai biết tới.