Nhược Hi cùng Y Họa đến Diêm La Điện.
Chuyện Lưu Ly trâm Y Họa cũng mới nói cho Nhược Hi. Nàng vốn định nói với đại ca nhưng còn chưa kịp nói thì Nhược Hi đã đến. Vậy nên nàng đem chuyện này nói cho Nhược Hi trước.
Tử Lam cùng Huyền Minh sau khi biết chuyện này, mặt mày liền nghiêm trọng hơn một chút. Có thể phong ấn trâm Lưu Ly, tứ hải bát hoang này có bao nhiêu người chứ. Chỉ có một khả năng là Chử Lộ biết được trâm Lưu Ly có động nên hắn mới ra tay trước. Còn chuyện trâm Lưu Ly phát động thì chỉ có một khả năng duy nhất chính là, nàng ấy đã trở về rồi!!
Chân núi Lộc Đà Sơn
"Chủ nhân, người mất nhiều tu vi để phong ấn lại Lưu Ly trâm như vậy. Đối với người là tổn thất lớn." Bên ngoài cửa hang tối tăm có một bóng màu đen, tiếng nói trầm thấp vọng vào.
"Nếu ta không phong ấn lại Lưu Ly trâm thì ta sẽ không đơn giản là bị phong ấn nơi này nữa đâu. Mất chút tu vi để phong ấn nó để đảm bảo sau này ta có thể làm chủ thiên hạ, vậy thì có đáng gì." Từ trong hang tiếng nói ồm ồm vọng ra, giọng nói đó tuy mệt mỏi nhưng không thể che giấu được cuồng vọng cùng dã tâm bên trong.
...****************...
"Muội muốn gặp riêng ta là có chuyện gì sao?" Lãnh Tử Lam đứng đối diện Nhược Hi, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng.
Khi nãy, sau khi dùng thiện xong Nhược Hi nói muốn gặp riêng hắn một chút, hắn liền biết nàng đây là đang muốn nhờ hắn việc gì. Có điều hắn lại tỏ ra không biết xem nàng phản ứng ra sao.
Nhược Hi nhìn nam tử yêu mị đang cười gian tà bên kia, khẽ trừng mắt một cái. Nàng không tin hắn ta cái gì cũng không biết. Đây rõ ràng là biết nhưng lại muốn làm khó nàng, Tử Lam ca ca thật đáng ghét. Nhưng vì đại cục, nàng không thể không nhún nhường, vẽ ra một nụ cười thật tươi. Ngọt ngào lên tiếng: "Tử Lam ca ca rõ ràng hiểu. Vì sao còn muốn làm khó Hi Nhi chứ."
"Muội không làm được đâu." Lãnh Tử Lam nghe vậy cũng không trêu chọc nàng nữa, hắn nghiêm túc nói. Trên mặt cũng không còn ý cười cợt như vừa rồi.
"Muội không thể bỏ được. Tử Lam ca ca, muội biết với sức của muội hiện giờ, dù có thắng họ thì ra ngoài cũng sẽ mất toàn bộ tu vi. Vậy nên muội mới đến đây nhờ huynh, huynh có thể giúp muội được không?" Nhược Hi ngước đôi mắt trong veo lên nhìn thẳng vào mắt Lãnh Tử Lam. Ánh mắt của nàng mười phần kiên quyết.
Tử Lam nhìn nàng một lúc sau đó trầm giọng nói: "Nếu muội có thể đấu với ta trong thời gian 1 nén nhang thì ta sẽ giúp muội." Vừa nói xong hắn đã đánh một tia linh lực về phía Nhược Hi.
Nhược Hi theo bản năng né tránh tia linh lực đó. Nàng cũng nhanh chóng đánh một quyền về phía Tử Lam. Tử Lam cũng mau chóng né rồi lại tiếp tục đánh về phía Nhược Hi.
Hai người cứ như vậy đánh với nhau mấy chục chiêu. Nhược Hi cảm thấy nếu cứ đánh như này thật là không ổn vậy nên trên tay nàng biến ra một thanh kiếm. Bao quanh cây kiếm là linh lực màu tím của Nhược Hi. Lãnh Tử Lam cũng lấy ra kiếm khí nhưng bao quanh kiếm khí của hắn là nguồn linh lực màu đỏ, hai người cứ như vậy đấu. Hai thân ảnh tuyệt mỹ trong đêm tối đánh nhau, tiếng đao kiếm va chạm vang lên trong không khí. Ánh sáng từ Hồng Ngọc chiếu ra khiến quang cảnh thêm vài phần tà mị.
Khi thời gian một nén nhang sắp hết, Lãnh Tử Lam bỗng nhiên buông kiếm. Tranh thủ lúc Nhược Hi bất ngờ, một tay của hắn bắt lấy tay đang cầm kiếm của Nhược Hi, một tay bắt lấy tay kia của nàng, kéo nàng vào trong l*иg ngực của hắn. Lưng nàng áp vào l*иg ngực rắn chắc, ấm áp của Tử Lam. Tay hắn đè lên bàn tay không cầm kiếm của nàng hiện đang đặt trên vong eo còn chưa đầy một vòng ôm của nàng, còn thanh kiếm trong tay nàng đang vững vàng đặt trên chiếc cổ mảnh khảnh tinh xảo của nàng.
Tiếng đao kiếm đang vang dội bỗng nhiên ngừng hẳn, chỉ nghe được tiếng hơi thở của hai người.
"Huynh nãy giờ vẫn luôn nhường muội." Giọng nói trong trẻo của nàng vang lên, Tử Lam có thể thấy rõ nàng hiện tại thất vọng.
Sau đó một tiếng cạch, thanh kiếm trong tay nàng rơi xuống bên dưới. Nhưng tư thế của hai người vẫn vậy, hắn vẫn ôm nàng trong ngực hắn.
"Ta biết muội cần phải chứng minh được thực lực của bản thân, đó cũng là cách nhanh nhất. Nhưng cách đó quá nguy hiểm." Trọng nói ma mị vang lên, hơi thở của hắn phả vào cổ cùng tai nàng, khiến thân thể Nhược Hi khẽ run lên một chút. Nàng khẽ ngoảnh mặt sang bên kia, tránh để hơi thở nóng hổi kia phả vào cổ nàng.
"Muội không còn lựa chọn khác. Dù biết con đường phía trước là nguy hiểm nhưng lại không thể không bước tiếp." Nhược Hi nói.
"Muội biết Tử Lam ca ca lo lắng muội bị thương. Nhưng tình hình hiện tại ở Thiên Sơn không cho phép muội từng bước đi nữa rồi. Những vị thúc thúc kia ngày ngày nhìn chằm chằm vào vị trí kia. Hiện tại chỉ còn thống lĩnh được những tinh linh ở núi Tuyết Sơn kia, muội mới có thể quang minh chính đại bước lên ngôi vị đế cơ Thiên Sơn. Cũng có thể xóa sạch những âm mưu đang rình rập đế vị. Từ bé mọi người đều nói muội là thiên tài tu luyện, nhưng vậy thì sao? Tuổi muội còn quá nhỏ, ai có thể đồng ý muội ngồi lên đế vị chứ? Có khi hai chữ thiên tài này càng khiến họ để ý muội, muốn loại bỏ cái gai trong mắt là muội đây. Vì vậy dù muội biết cách này khả năng rất thấp nhưng muội không thể lùi bước được nữa rồi. Lần này dù huynh có giúp muội hay không muội đều phải đi, bắt buộc phải đi!" Nhược Hi nhẹ nhàng nói, đến câu cuối giọng nàng trở nên kiên quyết.
Lãnh Tử Lam nghe nàng nói vậy thì thở dài một hơi sau đó buông nàng ra, quay người Nhược Hi lại, để mặt nàng đối diện với hắn.
"Việc này không phải không còn cách khác để giải quyết."
"Muội biết!" Nhược Hi cúi đầu nói.
Nghe vậy, Tử Lam cau mày: "Muội biết còn cách khác, sao vẫn còn chọn cách nguy hiểm nhất?"
"Muội..." Nhược Hi nhìn hắn, nhưng nửa ngày vẫn không nói thêm được gì.
"Hi Nhi, ta biết muội gấp gáp, nhưng hiện tại an nguy của muội là quan trọng nhất. Nếu muội đi đến đó sẽ gặp phiền phức lớn, đến lúc đó không phải khiến cho những nguy hiểm luôn rình rập bên người phụ thân muội cơ hội sao?"
"Được, muội sẽ không hành động lỗ mãng!" Nhược Hi nghe vậy, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói.
Sau khi đã thống nhất xong, Nhược Hi liền theo Công Dương Huyền Minh trở về.
Nhã Linh nãy giờ vẫn như ngồi trên đống lửa. Tiểu thư không dẫn theo nàng đi mà là dẫn theo Tiểu Kim. Khiến cho nàng thập phần lo lắng. Vừa thấy Nhược Hi về, Nhã Linh đã tiến lên nhẹ hỏi: "Tiểu thư, Ma tôn ngài..."
"Huynh ấy không đồng ý giúp ta!" Nhược Hi ngồi lên ghế, cười nói
Nhã Linh nghe tiểu thư nói vậy, giọng nói là tiếc nuối không thể tả nhưng vẻ mặt lại không hề có chút gì là không vui.
"Tỷ mau đi chuẩn bị đi, ngày kia chúng ta đến Tuyết Sơn. Chỉ được thắng, không được phép thua!" Nhược Hi vừa nói, ánh mắt nàng vừa quét qua hướng cửa đang đống chặt kia. Ánh mắt nàng lóe lên tia giảo hoạt rồi nhìn lại Nhã Linh. Nhìn tiểu thư ra hiệu như vậy, Nhã Linh ngay lập tức hiểu ý của tiểu thư nhà mình. Sau đó bày ra vẻ mặt bất ngờ, giọng nói toàn bộ là lo lắng nói: "Tiểu thư, Ma tôn ngài không giúp, không thể..."
"Không có huynh ấy giúp sức chúng ta vẫn phải đi. Huống hồ, sao tỷ biết được ta không thể đấu lại họ? Thực lực ta ra sao, ta rõ nhất, dù không có Tử Lam ca ca đi cùng ta vẫn có thể trở về bình yên như thường." Nhược Hi lãnh đạm nói.
"Nô tỳ đã rõ." Nhã Linh nghe Nhược Hi nói vậy, hiểu ý đồ của tiểu thư nhà mình, cong môi cười nhẹ rồi cung kính cúi người lui ra ngoài.
"Băng Tâm!" Sau khi Nhã linh lui ra ngoài, nàng mới lên tiến gọi.
Chỉ trong chốc lát, một bóng dáng to lớn xuất hiện trong phòng của Nhược Hi. Băng Tâm bước vào, đôi mắt hổ phách của nó nhìn nàng. Bộ lông dài trắng muốt của nó khiến người nó to thêm một hai phần. Thấy chủ nhân gọi mình nó lững thững đi đến bên cạnh Nhược Hi, nằm dưới chân nàng.
Nhược Hi thấy vậy thì mỉm cười cúi xuống xoa đầu nó. Băng Tâm một bộ dáng hưởng thụ khẽ híp mắt.
"Tâm Nhi, ngày kia còn phải nhờ ngươi một chuyến!" Nhược Hi vừa xoa đầu nó vừa nhẹ nhàng nói.
Từ khi nàng nhận Tâm Nhi về, ngoài Nhã Linh cùng phụ mẫu luôn thân cận nàng thì nó không cho ai đến gần nó hết. Từ bé đã vậy, lớn lên tính cách càng ngày càng hung dữ. Chỉ khi ở trước mặt nàng nó mới lộ ra dáng vẻ làm nũng như này. Những cung nhân trong điện đều bị dáng vẻ của nó dọa sợ, không ai dám lại gần.
Băng Tâm nghe chủ nhân nói vậy chỉ chớp mắt nhìn chủ nhân nó hai cái sau đó lại chủ động dùng đầu dụi dụi vào tay Nhược Hi. Ý muốn Nhược Hi tiếp tục vuốt ve đầu nó, cũng tỏ ý nó luôn bên cạnh nàng.
Hai ngày sau, từ sớm Nhược Hi đã chuẩn bị để đến Tuyết Sơn. Trên người nàng là bộ y phục màu tím chiết eo, hoa văn chìm. Bộ y phục này là một bộ y phục đơn giản, không rườm rà như những bộ y phục khác. Mái tóc dài của nàng được buộc hết lên, cố định bằng một cây trâm ngọc. Trên mặt nàng là một chiếc khăn che mặt màu cùng màu với màu y phục. Đóa Mạn Châu Sa đỏ tươi trên trán khiến nàng hiện tại trông thật yêu mị. Sau khi chuẩn bị xong, nàng cùng Nhã Linh liền xuống núi. Vì hai người không muốn ai biết nên đi vào lúc trời còn tối. Khi xuống dưới chân núi, xác định không có ai đi theo, nàng cùng Nhã Linh và Băng Tâm liền hóa thành 3 làn sương bay đi. Lúc này trên trời cũng đã ẩn hiện tia sáng.