Nhược Hi sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nữ tử tước mắt. Nàng ta chính là người đã khiến cho tỷ tỷ gặp chuyện, nàng sao có thể đứng yên được chứ.
Tô Ngọc nghe được lời nói này, toàn thân nổi lên một tầng da gà. Nữ nhân này, thật sự rất đáng sợ! Nhưng tự chủ của nàng ta rất tốt. dù trong lòng đang run cầm cập nhưng ngoài mặt vẫn là bộ dáng trời không sợ đất không sợ.
"Ta nói không đúng hay sao? Một cái tiểu bối nho nhỏ mà cũng muốn ta hướng ngươi hành lễ. Người của Thiên Sơn là như vậy sao?"
"A, tiểu bổi? Luận tuổi tác, ngươi đúng là lớn hơn ta 6 vạn tuổi. Nhưng tứ hải bát hoang này không lấy tuổi tác để so không phải sao? Tứ hải bát hoang này đều là so thực lực cùng xuất thân đúng không. Luận về xuất thân, ta là tiểu đế cơ Thiên Sơn, là cháu của Thiên Quân, thân phận ta cao quý. Còn Tô Ngọc thượng tiên đây chỉ là một nữ nhi dòng thứ của nhân tộc. Luận thực lực, dù ta mới 5 vạn tuổi nhưng đã đạt đến thượng tiên, Tô Ngọc thượng tiên đây lớn hơn ta 5 vạn tuổi nhưng cũng chỉ là thượng tiên giống ta..." Nhược Hi nói đến chữ cuối, giọng liền kéo dài ra một chút. Dù nàng không nói hết nhưng ý tứ bên trong lời nói thì ai cũng nhận ra. Ý nàng chính là ngươi dù lớn hơn ta 5 vạn tuổi nhưng lại chỉ là thượng tiên giống ta. Thân phận còn không cao quý được như ta vậy mà gặp ta lại không chịu hành lễ.
Tô Ngọc nghiến răng, đang muốn nói gì đó ở đằng sau nàng ta một giọng nam nhân vang lên: "Ngọc Nhi, còn không mau tạ lỗi với tiểu đế cơ!"
Tô Ngọc quay đầu, thấy Lục Chính Phong đanh đi về hướng này nhưng ánh mắt hắn lại dích chặt vào người nữ nhân kia.
Lục Chính Phong khi nãy không thấy Tô Ngọc đâu, đoán là nàng đến nơi này nên muốn đi tìm. Tô Ngọc hiện tại cư xử không khôn khéo, trên này nhiều người như vậy hắn sợ phiền phức nên muốn tìm nàng ấy. Đang đi tìm thì nghe bên này có tiếng của nàng ấy, vừa đi đến thì nghe được một câu kia của tiểu đế cơ. Hắn nhìn nàng đến thất thần, đây không phải khuôn mặt vẫn xuất hiện trong giấc mộng của hắn sao. Đóa mạn châu sa đỏ rực trên trán nàng cũng rất quen thuộc hắn còn tưởng nàng thật sự trở về rồi, nhưng nghe đến nàng nói nàng là tiểu đế cơ Thiên Sơn, tâm hắn một lần nữa lại trùng xuống. Để ngăn Tô Ngọc không nói thêm những lời nào bất kính hắn liền đi đến, ôm quyền: "Không biết là tiểu đế cơ Thiên Sơn, thất lễ rồi. Mong tiểu đế cơ thông cảm, nàng đã mấy trắm năm không ra ngoài, không nhận ra tiểu đế cơ, mong tiểu đế cơ thứ tội."
Nhược Hi đảo mắt qua nam tử tuấn tú mặc lam y đang ôm quyền bên này, đây hẳn là Lục Chính Phong đi. Nàng còn chưa kịp lên tiếng thì bên cạnh một giọng nam tử quỷ mị đã nói trước nàng.
"Hi Nhi cũng đã mấy trăm năm không rời Thiên Sơn. Lại cũng không giống Tô Ngọc thượng tiên không biết điều như vậy."
Nhược Hi quay sang thấy nam tử yêu mị bên cạnh, ánh mắt hiện lên sự vui mừng, nhoẻn miệng cười gọi: "Tử Lam ca ca!" Hôm nay Lãnh Tử Lam mặc một bộ hắc y có hoa văn đỏ, cả người tỏa ra vẻ quỷ mị vừa thu hút lại khiến người khác sợ hãi.
Lãnh Tử Lam nhìn nàng cười gọi hắn, lạnh lẽo trong mắt nhu hòa đi không ít, hướng nàng gật nhẹ một cái.
Lục Chính Phong thấy người đến là Lãnh Tử Lam thì thầm kêu không ổn vội cười nói: "Là Tô Ngọc quá đường đột rồi, thất lễ với tiểu điện hạ." Sau đó hắn nháy mắt ra hiệu cho Tô Ngọc.
Tô Ngọc thấy tình hình như vậy, cũng không thể không cúi người áp chế bất mãn trong lòng mà hành lễ: "Là ta nhận nhầm người, mong Ma tôn cùng tiểu đế cơ bỏ qua cho."
Nhược Hi cũng không muốn đem chuyện này huyên náo quá lớn, dù gì hôm nay cũng là tiệc sinh thần của đại ca ca. Nàng liếc nhẹ hai người trước mắt rồi nói: "Ta cũng không muốn sau này lại gặp phải chuyện này. Mong Tô Ngọc thượng tiên về sai ra ngoài thì để ý một chút. Lâu lâu mới rời sơn thì nên cảnh thận trước khi hành động."
"Tạ tiểu điện hạ dạy bảo!" Lục Chính Phong cười nói sau đó đem Tô Ngọc rời khỏi. Trước khi đi hắn còn không kìm được mà nhìn Nhược Hi một cái.
Nhược Hi lúc này thấy hai người họ đã đi xa lãnh khi trên người mới rút đi, tươi cười nhìn Tử Lam hỏi: "Tử Lam ca ca sao lại xuất hiện ở đây? Không phải lúc này ca ca nên ở đại điện hay sao?"
"Ở đại điện rất chán, ta nghe Đế quân nói lần này muội cũng tới. Nghĩ đến đã mấy trăm năm không gặp, nên muốn đến nhìn xem muội gần đây ra sao rồi." Lãnh Tử Lam đưa tay xoa nhẹ đóa mạn châu sa trên chán Nhược Hi, giọng điệu ôn nhu nói.
Nhược Hi cười cười, trêu ghẹo nói: "Tử Lam ca ca mấy năm nay đều không đến Thiên Sơn thăm muội. Muội còn tưởng rằng đã quên mất muội rồi."
"Sẽ không quên!" Lãnh Tử Lam nghe nàng trêu ghẹo như vậy cũng cười nói lại. Trong lòng còn bổ sung thêm một câu: "Cả đời này đều sẽ không quên nàng!"
"Cũng sắp đến giờ rồi, ta đến đại điện trước. Muội cũng cùng đế hậu mau đến đi." Tử Lam vén nhẹ sợi tóc đang vương trên má Nhược Hi, sủng nịnh nói.
Khung cảnh vừa rồi, đều được Lục Chính Phong ở đằng xa kia thu hết vào trong mắt. Giữa chốn tiên cảnh khiến người ta mê mẩn quên lối về, nam nhân sủng nịnh nhìn nữ nhân trước mắt mình. Hai người rõ ràng khí chất khác nhau nhưng khi đứng cùng lại hòa hợp đến lạ thường. Một xinh đẹp đến nao lòng một vừa quỷ mị vừa lạnh lùng nhưng lại khiến người khác thật không dám đến phá bầu không khí giữa họ. Ma tôn này, theo hắn biết từ khi vị tiểu đế cơ này ra đời mới qua lại với Thiên Sơn tốt như vậy. Ngày trước hắn cùng Thiên Sơn giao hảo cũng bình thường, không đến nỗi thân thiết như bây giờ. Lại nghĩ đến khi xưa, đêm hôm đó hắn có hứng thú trêu ghẹo đóa Mạn Châu Sa trên mặt Tiểu Ngọc.
"Hạ Vũ!"
"Có thuộc hạ!" Hạ Vũ nãy giờ vẫn đứng đằng sau Lục Chính phong quan sát chủ tử nhà mình. Lại thấy chủ tử nhìn về vị tiểu đế cơ kia không rời mắt. Nhưng hắn phải công nhận một điều, vị tiểu đế cơ này thật sự rất giống Tiểu Ngọc.
"Tiểu đế cơ Thiên Sơn có phải tên Công Dương Nhược Hi!" Lục Chính Phong không nhanh không chậm nói, ánh mắt vẫn dừng trên người Nhược Hi.
"Dạ đúng vậy!" Hạ Vũ cung kính nói.
"Nàng còn một tỷ tỷ đúng không? Tỷ tỷ nàng tên gì?"
"Tên Công Dương Vĩnh Hi ạ!" Hạ Vũ theo phản xạ nói lại.
"Công Dương Vĩnh Hi sao?" Lục Chính Phong khẽ nhíu mày.
"Được rồi, đến đại điện đã. Chuyện này sau khi trở về rồi lại tính." Nói xong hắn quay người đi về phía đại điện, mà Nhược Hi bên này cũng đã đến điện của Thiên Hậu bồi mẫu thân.
"Ma tôn, việc này...!" Âu Thần bên cạnh Lãnh Tử Lam thấy Nhược Hi đã đi khuất lúc này mới lên tiếng, ánh mắt khẽ đảo qua nơi mà Lục Chính Phong vừa đứng.
"Chú ý hành động của hắn ta." Lãnh Tử Lam nhàn nhạt phân phó, sau đó cũng hướng phía đại điện mà đi.
Giờ khai tiệc cũng đã bắt đầu, từ một trăm năm trước Thái tử Thiên tộc đã được Thiên Quân ban hôn với thượng tiên Mặc Liên. Là nữ nhi của Giao nhân tộc, cũng là biểu tỷ của Nhược Hi. Nàng cùng vị biểu tỷ Mặc Liên quan hệ khá tốt, lần này đến cũng là đặc biệt chúc mừng tỷ ấy. Còn có một vị biểu muội nữa là Mặc Hoa, Mặc Hoa cùng nàng tuổi tác tương đương nên rất dễ nói chuyện. Cũng lâu rồi nàng chưa gặp Mặc Hoa, tính ra cũng phải 200 năm rồi. Nhược Hi có chút phất khích khi được gặp lại biểu tỷ cùng biểu muội của mình. Nét mặt không khỏi vui vẻ thêm một chút.
"A Nhược Hi biểu tỷ!" Nhược Hi vừa mới vào đại điện đã có một giọng nói trong trẻo vang lên, hai tay trắng như ngọc khẽ hướng nàng vẫy vẫy. Nhược Hi nhìn qua, thấy một biểu muội xinh đẹp cười với mình thì nàng cũng cười lại. Hồ tộc cùng Giao nhân tộc vốn là hai tộc có nhiều mỹ nhân nhất. Vì vậy vị biểu muội này cũng không ngoại lệ, mắt phượng, sống mũi cao thẳng tắp cùng với tiếng nói được ví như tiếng hát của biển cả. Thật khiến người khác cảm thấy rung động.
"Mẫu thân, con ra chỗ Hoa Nhi trước nhé!" Nhược Hi nhìn mẫu thân mình nói.
"Được, con đi đi." Mộ Dung Nguyệt Hạ cười gật đầu.
"Hoa Nhi! Không phải nói lần này muội không tham gia sao?" Nhược Hi đến cạnh Mặc Hoa ngồi xuống. Ở bên kia cũng có hai ánh mắt theo hành động của nàng mad chuyển động.
"Mẫu thân muội nói lần này đi để chúc phúc cho tam tỷ cùng thái tử điện hạ!"
"À, ra là vậy." Hai vị cô nương bằng tuổi nhau, lại còn đã lâu không gặp cho nên có rất nhiều đề tài nói chuyện. Cứ vậy, buổi tiệc diễn ra suôn sẻ, dù có người thật sự không vui vì bất cứ lý do gì nhưng cũng đều giữ nụ cười trên môi. Cùng chúc phúc cho thái tử Thiên Giới cùng công chúa Giao tộc
Thiên Sơn
Quay về Thiên Sơn cũng đã là buổi chiều, sau khi bồi phụ mẫu nghỉ ngơi, Nhược Hi quay trở lại cung của mình. Ngâm mình trong nước, thay bộ y phục cùng trang sức rườm rà, trên người chỉ còn một bộ bạch y trắng muốt. Nếu để mọi người nhìn dáng vẻ bây giờ của Nhược Hi, chắc hẳn sẽ không còn ai nói Tô Ngọc là nữ nhi có vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết nhất tứ hải bát hoang.
Nhược Hi nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi, mắt khẽ nheo lại, giọng nói nhẹ nhàng đều đều vang lên: "Nhã Linh tỷ tỷ. Ngày xưa là tỷ theo tỷ tỷ của ta ở Lộc Đà Sơn đúng không. Hiện tại, ta muốn biết rõ khi đó tỷ tỷ đã gặp chuyện gì?"
"Tỷ không cần nói lại những lời trước đó đã nói với phụ mẫu. Ta muốn biết rõ, khi xưa tỷ tỷ ta đã gặp phải chuyện gì!" Nhược Hi nói, trong lời nói có uy hϊếp không cho phép Nhã Linh nói sai.
Nhã Linh thấy tiểu thư hôm nay hơi lạ nhưng đã nghe vậy nàng hít một hơi sau đó cũng kể lại tường tận mọi chuyện khi xưa. Ngày đó, tiểu thư có dặn nàng, khi quay về Thiên Sơn chuyện đóa Mạn Châu Sa có thể kể nhưng chuyện của Tô Ngọc thì không được kể chi tiết, cùng với chuyện ngày thường vặt vãnh cũng không được kể. Cho nên nàng theo lời dặn của tiểu thư, cũng không đem chuyện của Tô Ngọc kể chi tiết. Chỉ nói vì cứu Tô Ngọc nên tôn thượng mới thu tiểu thư làm đồ đệ còn vì sao thì nàng nói nàng không biết.
Nhược Hi ngồi đó nghe Nhã Linh kể chuyện, sắc mặc từ từ lạnh dần. Sau khi Nhã Linh kể xong, sắc mặt của Nhược Hi đã lạnh đến mức ghê người.
Nhìn tiểu thư nhà mình như vậy, Nhã Linh bỗng giác rùng mình một cái. Nàng chưa lần nào thấy dáng vẻ hiện tại của tiểu thư, thật sự rất đáng sợ.
"Nhã Linh tỷ! Ta cùng tỷ tỷ dung mạo rất giống nhau?" Nhược Hi im lặng một lúc rồi đột nhiên lên tiếng.
"Tiểu thư cùng đại tiểu thư dung mạo thập phần giống nhưng tính cách cùng khí chất lại khác nhau." Nhã Linh nói
Nhược Hi nhắm hai mắt lại như đang suy nghĩ gì đó. Nhã Linh thấy vậy cũng đứng yên một chỗ, trong lòng thầm hỏi không phải hôm nay lên Thiên Cung tiểu thư đã gặp Lục Chính Phong đấy chứ.
Sau hai khắc, đôi mắt Nhược Hi dần mở ra. Trong mắt không rõ vui buồn, tức giận khiến cho người ta không biết hiện tại nàng đang nghĩ gì.
"Tỷ rất muốn trả thù cho tỷ tỷ ta?"
Nhã Linh bị câu hỏi bất ngờ của Nhược Hi mà ngẩn người. Nhưng rất nhanh nàng đã phản ứng lại: "Không giấu gì tiểu thư! Đúng là như vậy. Đại tiểu thư ở đó chịu không ít cực khổ, Nhã Linh thật sự không thể buông được thù này!" Giọng nàng chứa đầy tức giận cùng hận thù.
"Cho Nhã Linh mạn phép hỏi một câu được không tiểu thư?"
"Tỷ có phải thắc mắc vì sao hôm nay ta lại hỏi tỷ chuyện này?"
"Vâng tiểu thư!"
"Hôm nay ta đã gặp Lục Chính Phong cùng Tô Ngọc ở Thiên Cung. Không hiểu vì sao khi nhìn họ, trong đầu ta lại lướt qua những kí ức xa lạ. Nhưng những kí ức đó chỉ lướt qua một chút sau đó ta lại không thể nhớ gì. Trong lòng khi nhìn họ lại chán ghét đến cực điểm. Cộng với chuyện ngươi vừa kể, dung mạo ta cùng tỷ tỷ là giống nhau. Ta vừa sinh ra đã có một vết bớt hình đóa Mạn Châu Sa trên chán. Nếu thật sự nguyên thần của tỷ tỷ là trong người ta. Ta cũng nên thay tỷ ấy báo thù này, tỷ ấy không muốn động bọn họ nhưng không có nghĩa ta sẽ không động. Hoặc dù nguyên thần của tỷ tỷ không tái sinh trong ta, ta cũng sẽ không bỏ qua chuyện này của tỷ tỷ. Ta muốn họ biết, động vào người Thiên Sơn ta, kết cục sẽ thảm đến nhường nào!" Nhược Hi chậm rãi nói, giải đáp thắc mắc trong lòng Nhã Linh. Nhưng nàng không nói hết, thật ra nàng đã đoán được thật sự nguyên thần của tỷ tỷ trong người mình. Nguồn tiên khí mạnh mẽ kia trong người nàng chính là của tỷ tỷ để lại. Nếu đã như vậy, nếu nàng thật sự chính là tỷ tỷ, nàng sẽ thay tỷ ấy báo thù này. Cộng với, Tô Ngọc hôm nay nàng gặp, nàng có cảm giác gì đó bất ổn.
"Nhã Linh đã hiểu!" Nhã Linh gật đầu biểu thị đã hiểu lý do vì sao Nhược Hi lại kì lạ như vậy.
"Vậy tiểu thư ý định tiếp theo của người là?"
"Tô Ngọc đó, để nàng đắc ý thêm mấy năm đi! Còn có, nếu muốn báo thù chúng ta không thể lấy danh nghĩa của Thiên Sơn để làm. Vì vậy Nhã Linh, tỷ từ nay có thêm một cái tên nữa gọi Phong!" Nhược Hi nói, ánh mắt nàng lóe lên tia âm lãnh.