Ánh mắt chuyển đến trên sân, Trần Tam cô nương cùng với Trác Vân Quận chúa đã giao thủ mấy chiêu, Trần Tam cô nương cầm kiếm, Trác Vân Quận chúa hai tay vung lên hai cái chiêng đồng, khí thế hùng hậu, so với nam tử cũng không kém cạnh, khiến cho những nữ nhân trong lều gấm nhìn thấy mà run sợ, đều thay Tam cô nương toát mồ hôi.
Năm mươi chiêu qua đi, Trác Vân Quận chúa một cú đánh trúng đùi ngựa của Tam cô nương, móng ngựa bay lên kêu gào, đẩy Tam cô nương xuống mặt đất.
Tam cô nương bị quăng xuống đất, trơ mắt nhìn Trác Vân Quận chúa dễ dàng bắn ra ba mũi tên, trúng vào hồng tâm.
“Hay!”
Mông Cổ sứ đoàn đứng dậy hô hào nói hay.
Đại Tấn bên này tinh thần suy sụp, người Trần gia lập tức chạy đến dìu Tam cô nương dậy, Thẩm Dao nhìn thấy cũng cảm thấy đau, định nói gì đó, đã thấy một bóng xanh chớp qua trước mắt, chỉ thấy Tạ Kinh không chút do dự xông ra, thẳng tiến về phía Tam cô nương mà đi.
Ninh thị giật mình, vồ hụt về phía trước, ngăn không kịp nàng ấy, “Kinh Nhi!”
Thẩm Dao cũng hoảng hốt, khăn trong tay nàng gần như bị vặn thành một cục.
Đầu kia Tạ Kinh giúp Tam cô nương kiệt sức đứng dậy, tức giận đến mắt đỏ hoe, “Vân Vân, ngươi có sao không? Nghiêm trọng không?”
Trần Tam dựa vào huynh trưởng hơi thở mong manh, mí mắt đau như không mở được, cố gắng chống đỡ thở dốc nói, “Công phu nàng ta bá liệt, liều mạng thắng không được nàng, người dùng kỹ xảo thử xem.”
Tạ Kinh cắn răng gật đầu, “Ta biết rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Giơ tay lau đi giọt lệ ở đáy mắt, tiểu cô nương mười lăm tuổi ngẩng cao ngực, cất giọng phân phó tỳ nữ sau lưng,
“Mang nhuyễn kiếm của ta đến!”
Tạ Kinh vừa vào sân, Thẩm Dao liền không làm được như lúc nãy bình tĩnh, thở cũng không thông thuận, trong lều gấm người Tạ gia đều nín thở, Ninh thị gấp đến chảy nước mắt, “Đây không phải là chơi đùa, đều là tại phụ thân của nó, từ nhỏ đã dạy nó cưỡi ngựa bắn cung, nuôi ra tính cách tranh cường háo thắng này, nếu bị thương thì phải làm sao bây giờ?”
Trong Hoàng trướng, Hoàng đến chỉ vào bóng lưng Tạ Kinh hỏi Tạ Khâm,
“Chất nữ của ngươi thế nào?”
Tạ Khâm nhăn mày, “Không phải đối thủ.”
Hoàng đến lộ vẻ thất vọng, “Thua thì không sao, nữ tử Trung Nguyên chúng ta nổi tiếng với sự dịu dàng nhã nhặn, không thể so được với nữ tử thảo nguyên hùng liệt, chỉ là Trác Vân Quận chúa này vì hòa thân mà đến, nếu để nàng ta thắng, nam tử Đại Tấn để mặc nàng chọn lựa, trẫm khó mà giao phó.”
Tạ Khâm trầm ngâm nói, “Bệ hạ đừng lo, nếu có chỗ khó khăn, thần nhất định sẽ nghĩ cách để ngài lẩn tránh.”
Tạ Khâm đầu óc linh hoạt, có thủ đoạn có mưu lược, nghe được lời này của hắn, mi tâm Hoàng đế giãn ra.
“Tốt.”
Tạ Khâm kỳ thực không coi trọng cuộc so tài của nữ tử, chỉ cần nam tử thắng, mặt mũi Đại Tấn không mất, cô nương gia so tài một chút, thua cũng không ảnh hưởng gì, hắn chỉ lo lắng duy nhất là Tạ Kinh bị thương.
Quả nhiên không sai, ý nghĩ này vừa dứt, trên sân song kiếm của Tạ Kinh bị Trác Vân Quận chúa dùng xích sắt câu lên, quẳng xuống đất gãy thành mấy khúc.
Tim Thẩm Dao gần như nhảy ra khỏi cuống họng, nàng và Ninh thị không hẹn mà đồng loạt đứng dậy, thúc giục các lão gia Tạ gia đi cứu người, Tạ Văn Nghĩa dẫn theo mấy thanh niên Tạ gia canh giữ hai bên giảng võ trường, sẵn sàng cứu viện Tạ Kinh.
Tạ Kinh lại không sợ nguy hiểm, song kiếm bị đoạt, nàng liền rút ra cái roi ngựa đã chuẩn bị sẵn trên lưng ngựa, lập tức quay ngựa về phía Trác Vân Quận chúa vung roi, Trác Vân không ngờ nàng ấy có phương án dự phòng, nhấc lên cương ngựa nhảy sang một bên nghiêng người tránh thoát một kiếp.
Tạ Kinh thừa dịp nàng ta né tránh, lập tức rút ra mũi tên trong bao đựng tên trên lưng ngựa, kéo căng cung và bắn vào mục tiêu trước mặt.
Mũi tên của nàng ấy còn chưa rời cung, lại nghe được phía sau truyền đến một tiếng cười lạnh cuồng vọng.
“Ngươi cho rằng dễ dàng thế là có thể thắng ta à? Con thỏ nào mà chẳng có ba hang chứ?”
Trác Vân bắt được cơ hội Tạ Kinh không kịp phòng thủ, rút ra roi ngựa chặt chẽ quấn lấy eo Tạ Kinh, mũi tên của nàng ấy vì thế mà bắn lệch, đồng thời người bị Trác Vân Quận chúa nhấc cao lên, mạnh mẽ ném sang một bên.
Người Tạ gia sợ hãi thét lên.
“Kinh Nhi!”
Thẩm Dao nhìn thấy cái roi kia không lưu tình quất vào lưng Tạ Kinh, mang ra một mảnh hoa máu, đau lòng chạy ra khỏi lều gấm,
“Quá phách lối!”
Bọn người Ninh thị theo sát phía sau đuổi theo.
Vạn hạnh trong bất hạnh, phụ thân Tạ Văn Nghĩa của Tạ Kinh ngay tại lúc nữ nhi chưa bị quăng rơi xuống đất đã đè khí vọt lên vững vàng tiếp được nàng ấy, chỉ là lưng Tạ Kinh bị roi ngựa đánh ra một vết máu, làm phụ thân nhìn thấy lòng đau như cắt, nén nước mắt khích lệ nàng ấy,
“Con ngoan, con rất dũng cảm, không làm mất mặt Tạ gia chúng ta.”
Thẩm Dao và những người khác lần lượt ùa đến, ba chân bốn cẳng ôm lấy Tạ Kinh,
“Người đâu, truyền thái y!”
“Kinh Nhi, ngươi thế nào?”
Tạ Kinh đau đến không chịu được, nhưng vẫn cố gắng bật cười, máu trên khóe miệng nàng ấy theo nước mắt chảy xuống, không cam lòng nói với Thẩm Dao,
“Dao Dao, ta…ta suýt nữa đã thắng…” Nói xong lời này, nàng nhắm mắt ngất đi.
Thẩm Dao chưa bao giờ tức giận như thế này, nàng giận đến giậm chân, “Kinh Nhi!”
Một bồn lửa giận không chỗ phát tiết, nàng nhìn về phía Trác Vân Quận chúa ngồi trên lưng ngựa kêu ngạo ngạo mạn, Trác Vân Quận chúa căn bản không nhìn Tạ gia một cái, nàng cưỡi ngựa đến trước Hoàng trướng,
“Hoàng đế bệ hạ, nữ tử ưu tú của Đại Tấn các người đều bại dưới tay ta, như vậy, nam tử anh tuấn Đại Tấn cũng nên tùy ý để ta lựa chọn.” Roi ngựa của nàng chỉ về phía Tạ Khâm một cái,
“Ta nhìn trúng bị quan viên trẻ tuổi bên cạnh Bệ hạ, ngài hãy đem hắn cho ta đi.”
Lời này vừa rơi xuống, bốn phía giảng võ trường truyền đến tiếng hít không khí.
Có người tức giận bất bình, có người nổi trận lôi đình, còn có người lửa giận ngút trời.
“Trác Vân Quận chúa, ngươi có biết ngươi đang đối diện với ai không? Người này là Thủ Phụ Nội Các Tạ đại nhân của Đại Tấn ta, cũng không phải tông thất Hoàng thất, lại nói, hắn đã có thê tử, Quận chúa sợ là phải chọn người khác.”
Trác Vân Quận chúa trước tiên lộ ra một tia ảo não, suy nghĩ một chút, khóe miệng nhấc lên thật cao,
“Có thê tử thì sao? Đại Tấn các ngươi không phải thịnh hành hòa ly sao? Cứ hòa ly nàng ta đi, bản Quận chúa hứa cho nàng ta rất nhiều vàng bạc, chẳng phải vui sướиɠ sao?”
Chúng quan viên Đại Tấn bị tức đến ói máu, đây quả thực là sỉ nhục lớn.
Hoàng đế mặt đen như mực, hắn dĩ nhiên không thể đồng ý với việc điên rồ này, chỉ là nữ nhân này quá coi thường người khác, không dạy dỗ giáo huấn nàng ta, Hoàng đế khó nuốt được cơn giận này.
Tạ Khâm chẳng để ý đến Trác Vân Quận chúa, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào nữ tử mang thần sắc thanh tao không xa kia, chỉ thấy Thẩm Dao buộc ống quần lại, nhận lấy cương ngựa Bích Vân dắt qua, nhảy lên lưng ngựa, nàng vung roi một cái, khiến con ngựa từ ngoài sân nhảy vào trong hàng rào.
“Trận đấu chưa kết thúc, nói thắng còn quá sớm!”
Trác Vân Quận chúa sững sờ, quay đầu nhìn lại, thấy một cô nương váy đỏ mỹ mạo ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, hai tay trống rỗng, không có bất kỳ món vũ khí nào, nàng ta không khỏi cười khẩy.
“Ngươi là ai?”
Thẩm Dao giọng lạnh lùng không có chút nhiệt độ, “Tại hạ, chỉ là kẻ bất tài, chính là phu nhân của Thủ Phụ, Thẩm Dao.”
Trong lòng Thẩm Dao không có nhiều đại nghĩa quốc gia, nàng không thể dung thứ người khác sỉ nhục Tạ Khâm, quan trọng hơn là, nàng muốn báo thù cho Tạ Kinh.
Thần sắc Trác Vân Quận chúa bỗng sáng lên, liền có hứng thú, đem ngựa trở lại,
“Tốt, không hổ là nữ nhân của Tạ lang, nếu ta thắng ngươi, ngươi liền chủ động hòa ly cùng với hắn được không?”
Thẩm Dao mặt không biểu tình đáp trả, “Nếu ta thắng được ngươi, ngươi liền quỳ xuống để ta cưỡi như ngựa!”
“Ngươi…” Trác Vân Quận chúa bỗng có cảm giác gặp phải đối thủ xứng tầm, “Hóa ra Tạ lang thích nữ nhân cương liệt, rất tốt, ta cũng thế.”
Nàng ta nhìn Thẩm Dao từ trên xuống dưới.
“Ngươi đổi y phục khác đi, ta đợi ngươi.”
Nàng ta không muốn thắng không công bằng.
Hôm nay Thẩm Dao không chuẩn bị ra sân, tự nhiên không mang y phục đến, thua người không thua trận, nàng lười biếng cười nói,
“Đối phó ngươi, dư sức.