Thế Hôn

Chương 28.1: Thua người không thua trận

Ngày mười bốn tháng sáu trời quang, ngoài núi trời nóng hầm hập, trong rừng lại mát mẻ như xuân, thảo nguyên lớn trước mặt hành cung được cắm đầy lều trại bằng vải gấm, chính giữa lều trại có một sân đua ngựa. Hoàng trướng nằm ở phía bắc, rộng và dài, bên trong có các quan đại thần đương triều, hoàng tử và hoàng tôn. Một căn phòng riêng cũng được ngăn ra để các phi tần xem thi đấu. Tầm nhìn ở phía bắc là tốt nhất, những cô nương có quan hệ thân thích với Hoàng gia đều tranh thủ chen tới trong Hoàng trướng.

Bên trái và phải của Hoàng trướng là lều của các quốc gia khác, Thẩm Dao đã nghe qua, lần này có Mông Cổ, Nữ Chân, Cao Ly và các nước phụ thuộc Nam Điền.

Một hồi trống vang lên, uy nghi hùng tráng, kɧıêυ ҡɧí©ɧ non sông.

Lều của các quan gia thì xếp theo thứ tự từ các nước đi sứ xếp xuống.

Tạ gia ở bên trái hàng đầu tiên.

Thẩm Dao đi muộn, khi vào đến hành lang phía sau, Nhị phu nhân vẫn còn để một chỗ cho nàng, Tạ Kinh kéo nàng đến, tất cả mọi người đều hành lễ với nàng, có lẽ là nghe thấy động tĩnh của Tạ gia, mấy nhà phu nhân sát vách đều tới hành lễ cùng nàng, họ và Thẩm Dao chênh lệch tuổi tác quá nhiều, không có tiếng nói chung, liền giới thiệu nữ nhi và tức phụ nhà mình cho Thẩm Dao biết, Thẩm Dao miễn cưỡng ứng phó một phen.

Trong Hoàng trướng đông đúc đầu người, Thẩm Dao vẫn nhìn thấy Tạ Khâm ngồi bên cạnh Hoàng đế, hắn mặc một thân tiên hạc bổ tử ửng đỏ, thần sắc trang nghiêm đoan chính, khiến người khác không dám nhìn gần, không biết có phải là tâm linh tương thông hay không, Tạ Khâm cũng nhìn về phía nàng.

Cách quá xa, không nhìn rõ được, Thẩm Dao im lặng gật đầu với hắn rồi ngồi xuống.

Thoạt đầu là nam tử so tài, đa số nữ quyến cũng không có hứng thú, chiêu bằng gọi hữu đi đến rừng cây bên cạnh Hoàng lều hóng mát.

Thẩm Dao từ nhỏ trèo leo đánh nhau ở trang viên, có chút võ công, nhìn thấy rất thích thú, nhàn rỗi liếc thấy Tạ Kinh ở bên cạnh sắp xếp bao đầu gối, hỏi,

“Hôm nay ngươi định lên sân sao?”

Tạ Kinh chỉ chỉ vào lều gấm đối diện sát bên Hoàng trướng.

“Người có thấy trong lều của Mông Cổ có một nữ tử mặc áo đỏ đang ngồi kia không? Nàng ta là nữ nhi thứ ba của Ngõa Lạt Đại Hãn, xưng là Trác Vân Quận chúa, nàng từ nhỏ đã bái Quốc sư Mông Cổ làm thầy, học qua văn hóa Trung Nguyên, một lòng muốn gả đến Đại Tấn chúng ta, lần này trong danh sách liên hôn cũng có nàng, ý của Mông Cổ, có lẽ là muốn gả một Quận chúa cho chúng ta, rồi cưới một Công chúa trở về.”

“Bấy nhiêu năm chúng ta và Mông Cổ chiến tranh không ngừng, hai bên đều bị tổn thất, Bệ hạ cũng muốn làm hòa, đã đồng ý rồi, tiếp theo là xác định người được chọn.”

“Trác Vân Quận chúa này rất phách lối, vài ngày trước ở Hồng Phúc Lâu nói muốn chọn hết nam tử cao lớn của Đại Tấn, để cho chúng ta chọn những người còn lại, nếu ta không áp chế phong mang của nàng ta, chẳng phải làm mất uy danh của nữ tử Đại Tấn chúng ta sao?”

Thẩm Dao rất thích tính tình quật cường của Tạ Kinh, “Ngươi có tự tin nắm chắc không?”

Tạ Kinh lộ ra vẻ lúng túng, “Hôm qua Tam cô nương của Vĩnh An Hầu phủ đã từng thử thân thủ của nàng ta, hai người hòa nhau, nhưng ta thấy Trác Vân Quận chúa vẫn chưa dùng hết sức.”

Thẩm Dao đến Kinh Thành đã lâu như vậy, cũng nghe qua tiếng tăm của phủ Vĩnh An Hầu, là một trong hai nhà võ tướng hàng đầu triều đình, mà Tam cô nương phủ Vĩnh An Hầu, Thẩm Dao cũng gặp qua một lần, nàng ta khác với nữ tử bình thường, da màu đồng cổ, sinh ra rất khỏe mạnh, không có chút khí chất nũng nịu nào.

Nếu người như vậy cũng không phải là đối thủ của Trác Vân, trận so tài hôm nay sẽ khá khó khăn.

“Đợi xem sẽ thi cái gì?”

“So tài cưỡi ngựa bắn tên, chỉ là người cũng hiểu, kỳ thực là so thân thủ.”

Thẩm Dao nhìn vẻ mặt kích động của Tạ Kinh, cười nói, “Ta không ngờ, ngươi ngày thường được nuôi dưỡng trong khuê phòng, lại cũng học được mấy chiêu bản lĩnh.”

Tạ Kinh ngẩng cao đầu, “Thái gia gia của ta văn võ song toàn, không câu thúc nữ tử tập võ, ta dù không có mấy phần bản lĩnh thật sự, nhưng cưỡi ngựa bắn tên thì từ nhỏ đã luyện đến lớn, so không được công phu, chúng ta so độ chính xác.”

Thẩm Dao lại nhìn qua Trác Vân Quận chúa phía đối diện, nàng ta mặc một thân dị phục rực rỡ, váy trên người nàng ta như thùng thuốc nhuộm, đủ mọi màu sắc, xen lẫn trên người nàng ta lại rất đẹp mắt, trán có một sợi xích bạc, tăng thêm mấy khí khái oai phong hào hiệp.

“Mông Cổ sống nhờ du mục, nàng ta trời sinh đã giỏi cưỡi ngựa săn bắn, độ chính xác chỉ có thể tốt hơn.” Ánh mắt sau đó rơi vào trên người Tạ Kinh, “Ngươi cũng không thể khinh địch.”

Tạ Kinh nghiêm túc nói, “Ta sẽ dốc hết sức mình.”

Trên sân cao thủ ra hết, khí thế ngất trời, cùng với ngày càng trôi qua, trận đấu càng trở nên kịch liệt.

Đại Tấn bị Mông Cổ và Nữ Chân hai bên giáp công, mấy lần suýt thua, may mà trong Cấm Vệ Quân có cao thủ, miễn cưỡng chống đỡ thể diện cho Hoàng đế, ngay cả Thẩm Dao cũng thấy kinh sợ, nàng từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, chưa nói tới đối với triều đình sống chết có nhau, chỉ là trường hợp như này, bị không khí cổ vũ reo hò hào hùng ở hiện trường lây nhiễm, tâm trạng cũng theo đó lên xuống, đến cuối cùng võ sĩ Đại Tấn đánh bại hãn tướng Mông Cổ, nàng cũng thật sự thở phào.

Nàng dù sao cũng có chút ý thức của Thủ phụ phu nhân, giữ được bình tĩnh không hô hào, Tạ Kinh bên cạnh không có thận trọng như nàng, khi thì nhảy dựng lên trợ uy, khi thì nâng lên nắm tay hò hét, không có nửa điểm của cô nương gia nhã nhặn, gấp đến độ Ninh thị phải tự mình ra tay giữ cho nàng ấy yên định.

Buổi sáng so tài kết thúc, bầu không khí ở giảng võ trường liền thả lỏng không ít.

Hoàng đế trong Hoàng lều khai yến khích lệ các nước sứ.

Trác Vân Quận chúa ngồi bên cạnh huynh trưởng, nhìn Hoàng đế xuân phong đắc ý nói,

“Hoàng đế bệ hạ, ngài đừng cao hứng quá sớm, buổi chiều nữ tử so tài, ta sẽ đánh cho nữ tử Đại Tấn các người hoa rơi nước chảy.”

Hoàng đế cũng không bận tâm sự vô lễ của nàng ta, nheo mắt lại cười nhìn nàng ta “Trác Vân Quận chúa là khách, nữ tử Trung Nguyên chúng ta lễ nhường ba phần, cũng là lẽ thường.”

Hoàng đế cũng biết được khuê tú kinh thành sợ không có ai là đối thủ của Trác Vân, lời nói lưu lại chỗ dựa.

Trác Vân Quận chúa không ngu ngốc, nghe ra ngụ ý của Hoàng đế, chính là nếu nàng ta thắng cũng là do người Trung Nguyên lễ nhường, nàng ta bực bội nhìn Quận Vương Mông Cổ ở bên cạnh,

“Ca ca, huynh giúp ta nói chuyện.”

Trác Vân Quận chúa là người thẳng tính, không hiểu được những quanh co khúc khuỷu của Trung Nguyên.

Quận Vương Mông Cổ thì cáo già hơn nhiều, hắn giơ lên ly rượu về phía Hoàng đế kính nói, “Bệ hạ, dù nhường hay không, tại hạ cũng xin ngài một ân điển, nếu Trác Vân thắng, nam tử kinh thành tùy nàng chọn được không?”

Hoàng đế chậm rãi uống rượu, “Đợi nàng thắng lại nói.”

Trác Vân đối với mình rất tự tin, lúc dùng bữa, đôi mắt sáng như tuyết của nàng ta nhìn quanh bốn phía, miễn là anh tuấn thì nàng phải nhìn thêm vài lần, nhìn tới nhìn lui, chỉ có một người mặc quan phục tiên hạc bổ tử là hợp ý nàng ta nhất, sắc bén mà không mất đi sự trầm ổn, trên thảo nguyên, nam nhân như vậy giống với hùng ưng khó chinh phục nhất, khiến người khác mê mẩn.

Chính là hắn.

Buổi chiều sau khi nghỉ ngơi một chút, giờ Thân buổi chiều trận so tài chính thức bắt đầu, so với nam tử kỵ xạ, phần so tài của các cô nương gia có nhiều yếu tố tạo không khí sôi động hơn.

Cao Ly đến là một nàng Công chúa nũng nịu, làm sao có thể là đối thủ của Trác Vân được, Quận chúa dùng ba chiêu ép cho đối phương xuống ngựa, và ngẩng đầu kéo cung, uốn lưng xuống bắn trúng bia mục tiêu, giành được sự khen ngợi của cả đại trường, ngay cả Hoàng đế nhìn thấy tận mắt, cũng không thể không khen ngợi kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng ta.

Trác Vân Quận chúa bắn xong, dương dương đắc ý nhìn về phía Tạ Khâm, đã thấy hắn không biết đang nhìn cái gì ở dưới lầu, xem ra không thể lấp kín phóng thái của nàng, hơi có chút thất vọng.

Xung phong bên phía Đại Tấn là ba vị cô nương nhà võ tướng, hai người một nhóm, cuối cùng còn lại Trần Tam cô nương của Vĩnh An Hầu phủ và Trác Vân Quận chúa.

Sau trận giao thủ hôm qua, Trần Tam cô nương đã biết Trác Vân Quận chúa không dùng hết sức, trong đêm cầu xin phụ thân và huynh trưởng chỉ điểm, cứng rắn luyện tập đến nửa đêm, nghĩ ra vài cách để chế trụ Trác Vân Quận chúa.

Trần Tam cô nương ra sân, giảng võ trường liền trầm tĩnh lại một chút, Tam cô nương là người nổi bật của Đại Tấn, nếu nàng không thể ngăn chặn thế như chẻ tre của Trác Vân Quận chúa, thì những người khác càng không có cơ hội chiến thắng.

Tạ Kinh đã chuẩn bị sẵn sàng ra sân, ngồi bên cạnh Thẩm Dao không ngừng thở sâu, Thẩm Dao nhìn ra được nàng ấy rất khẩn trương,

“Công phu của ngươi thua Tam cô nương, hay là thôi đi.”

Thẩm Dao lo lắng Tạ Kinh bị thương.

Năm nàng mười hai tuổi gặp phải mã tặc, không biết tự lượng sức mình cùng thôn dân cầm đao lên trận, bị đối phương đánh ngã xuống đất, đau đến mức ba ngày nàng không thể xuống được giường, Thẩm Dao lớn lên ở thôn trang, leo núi vượt suối, màn trời chiếu đất, bị thương vô số, có lẽ là do thân hình này có nền tảng tốt, nhìn ra da dẻ mềm mại, thực ra là được cẩu thả nuôi lớn lên.

Tạ Kinh yếu ớt, Thẩm Dao lo lắng nàng ấy chịu không nổi.

Tạ Kinh từ nhỏ gia học uyên bác, thực chất trong xương không có chuyện sợ chiến,

“Dù sao cũng phải thử một lần.”

Thẩm Dao không biết nói gì.