Trác Vân Quận chúa bị nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến phát điên, vung lên roi ngựa phi thẳng về phía trước, hai cái chùy đồng vàng óng ánh nhắm ngay Thẩm Dao vung tới.
Một mỹ nhân nũng nịu như vậy, đừng nói là bị đập trúng, sợ là chỉ cần chạm một chút cũng đủ khiến người ta tan nát cõi lòng, mọi người ở hiện trường đều lo lắng.
Chỉ thấy Thẩm Dao nhẹ nhàng nhảy lên, thân ảnh đỏ thắm như ánh sáng lướt qua trong chớp mắt biến mất trên lưng ngựa, khán giả ở lều gấm bên kia không kìm được đồng loạt đứng dậy nhìn ra, lại thấy nàng để gần nửa thân người treo ở bên dưới bụng ngựa, cùng lúc Bích Vân và Bình Lăng chạy tới rừng trúc gọt một cây gậy trúc co giãn cực tốt đem đến, ném cho Thẩm Dao.
“Cô nương, tiếp lấy!”
Thẩm Dao lướt nhanh qua hàng rào bên cạnh, nhanh chóng ngửa người bắt lấy gậy trúc, quay đầu ngựa lại hướng về phía Trác Vân Quận chúa.
Trác Vân Quận chúa thấy nàng dùng gậy trúc để đối phó với mình, gần như bị tức điên, “Nhìn ta dùng một chùy đập tan cái đồ chơi của ngươi.”
Hai con ngựa đen tiếp về phía nhau, lúc sắp đi qua nhau, Trác Vân Quận chúa ném chùy đồng qua, Thẩm Dao cung lên gậy trúc né tránh trọng lực của chùy đồng, móc vào hai đầu xích, chùy đồng bị làm loạn nhịp, hơi hạ xuống, Trác Vân thấy vậy liền rút về, Thẩm Dao ánh mắt lóe sáng, nhanh chóng run gậy trúc tiến gần Trác Vân, gậy trúc vẫy qua vẫy lại giữa hai sợi dây xích, trông từ xa như một cơn lốc xoáy đang lao tới chỗ Trác Vân, thừa dịp Trác Vân lại rút về, dùng sức phản công, ngọn trúc gần như chọc vào mặt Trác Vân.
Trác Vân bị ép phải ngửa người về sau, Thẩm Dao thấy vậy chân móc vào thân ngựa để trợ lực, hai chân nhảy lên đá hai cái chùy đồng về phía sau, Trác Vân sắc mặt căng thẳng, nắm chặt dây cương nhanh chóng chạy về phía sau, suýt nữa bị chùy đồng nện phải.
“Công phu giỏi!”
“Tuyệt!”
Thẩm Dao vì mặc váy, hơi có chút bó chân bó tay, không dám dùng toàn lực, sau khi ép Trác Vân ra liền ngồi lại trên lưng ngựa, rút ra mũi tên buộc ở sau lưng, căng cung nhắm vào bia mục tiêu phía trước.
Trác Vân quay đầu ngựa lại, liếc thấy nàng muốn bắn tên, khóe mắt căng đỏ, đem chùy đồng đặt xuống lưng ngựa, rút ra roi ngựa lại dùng chiêu cũ để quấn eo Thẩm Dao, Thẩm Dao đã sớm đề phòng nàng ta, mũi tên chưa kịp cùng lực, ngửa người về phía sau dựa vào lưng ngựa, theo hướng roi ngựa của nàng ta quay một vòng, thấy roi ngựa ép tới thấp hơn nữa lại vung đến, nàng đem chân treo trên lưng ngựa, cả thân người treo ở một bên, lúc này, roi ngựa đánh vào lưng ngựa, con ngựa bị kích động phi nhanh về phía trước chạy loạn, chân ngựa không vững, Thẩm Dao như một chiếc lá thu rực rỡ run run trên thân ngựa.
Bia mục tiêu phía trước hiện ra trong tầm mắt, khi mọi người nghĩ rằng Thẩm Dao sẽ bắn tên thì nàng lại nhảy lên từ eo ngựa, mũi tên lại nhắm vào hướng Trác Vân, con ngươi Trác Vân co lại, né sang một bên, roi ngựa đã vung ra không kịp thu lại, Thẩm Dao vung cung lên quấn lấy roi ngựa kéo mạnh một cái, Trác Vân mới biết Thẩm Dao là giả vờ bắn tên, trong hoảng hốt đã để cho nàng chiếm được thế trận, không còn cách nào khác phải buông tay.
Nhưng Trác Vân vẫn là Trác Vân, né sang một bên xong, liền nắm lấy chùy đống quét về phía Thẩm Dao.
Thẩm Dao lúc này không né không tránh, vung lên roi ngựa quấn lấy chùy đồng của nàng ta, đem hai chùy đồng xoắn lại thành một khối, tay khác lại rung dây cương, chạy quay Trác Vân, cả người Trác Vân bị nàng kéo theo như con quay xoay chuyển trên lưng ngựa.
Tốc độ Thẩm Dao càng lúc càng nhanh, roi ngựa xoắn sợi xích càng lúc càng chặt, Trác Vân buông tay, người lộ ra bên trong phạm vi roi ngựa của Thẩm Dao, không buông tay chùy đồng bị kiểm soát, tiến thoái lưỡng nan, chịu đựng một hồi, nàng ta quyết đoán buông xích sắt, thân người treo ở bụng ngựa, tránh khỏi gió mạnh của roi chùy đồng, chạy sang một bên.
Thẩm Dao nhớ lại một roi kia của Tạ Kinh, không cho nàng ta cơ hội bỏ trốn, ném đi roi ngựa quấn lấy chùy đồng, nhanh chóng điều khiển gậy trúc chọc vào lưng Trác Vân, Trác Vân rất cảnh giác, sau lưng như có mắt, phát hiện nguy hiểm, nhanh chóng từ dưới bụng ngựa chạy sang một bên khác, nhưng gậy trúc đàn hồi rất tốt, ngọn trúc rất nhanh chọc vào đùi nàng ta, tiếp theo dùng sức phản công, bật vào éo Trác Vân.
“A…” Trác Vân kêu đau một tiếng, chật vật từ dưới bụng ngựa nhảy ra, nằm trên lưng ngựa phóng nhanh qua bên cạnh, máu tươi theo hông trượt xuống.
“Tuyệt lắm!”
Dù Thẩm Dao chưa bắn trúng bia, nhưng công phu này đã đủ làm cho toàn trường kinh diễm.
Trong Hoàng trướng, Đế vương nhịn không được vỗ tay khen ngợi, lông mày bay múa chỉ vào Thẩm Dao, “Tạ khanh, phu nhân của khanh có bản lĩnh như thế, thật là làm cho Trẫm nở mày nở mặt.”
Thần kinh Tạ Khâm căng đến cực điểm, chỉ chờ Thẩm Dao thắng Trác Vân một ván, hắn mới cảm thấy lòng bàn tay nắm chặt ra đầy mồ hôi, sắc mặt hắn trấn định vuốt tay áo với Hoàng đế, “Bệ hạ quá khen.”
Bên trái Hoàng đế là Thái tử, đối mắt như mỏ ưng nhìn chằm chằm vào Thẩm Dao, lòng tham ở đáy mắt không che giấu được, vài tháng trước tình cờ gặp nhau ở thủy các, hắn đã biết nữ nhân này bất phàm, nhưng cũng không ngờ nàng cưỡi ngựa tốt đến mức này, nhìn nàng rực rỡ dưới ánh mặt trời, nghĩ đến nàng bị Tạ Khâm ấn dưới người làm những chuyện ấy, thái tử ghen tị đỏ cả mắt.
Hắn nhất định phải có được nàng, nhất định.
Trong lều gấm của Thẩm gia, mọi người đều đổ mồ hôi thay Thẩm Dao, ngay cả Đoàn thị vừa rồi cũng vặn chặt khăn tay thành một khối, tâm trạng Thẩm Lê Đông chưa bao giờ sôi sục như vậy, thấy chất nhi Thẩm Phu bên cạnh liên tục hò hét cổ vũ cho Thẩm Dao, ông ta cũng theo đó cuốn lên tay áo, hô lên với Thẩm Dao,
“Tứ Tứ, giỏi quá”
Đây là nữ nhi của ông ta!
Ông ta lại có một nữ nhi xuất sắc như vậy!
Thẩm Lê Đông kích động hai gò má run rẩy.
Thẩm Dao buộc lại trường cung, gió cuối ngày từ sâu trong thung lũng thổi đến, nàng ngồi ngược sáng trên lưng ngựa, xa lánh thế gian, một sợi tóc rỗi bị gió cuốn lên treo trên má nàng, nàng ngước mắt nhẹ nhàng thổi một cái, mí mắt kéo ra một nét tùy ý phong lưu không nói nên lời.
“Vẫn còn so tài tiếp sao?”
Tạ Khâm nhìn thấy Thẩm Dao như vậy, cuối cùng trên người nàng mới nhìn thấy bóng dáng của năm xưa, lúc này hắn mới hoảng hốt nhận ra, sở dĩ hắn kiên định muốn cưới nàng, có lẽ là vì năm đó chạm phải cái nhìn đầu tiên, trong lúc lơ đãng đã in xuống dấu vết trong tim hắn.
Bên kia Trác Vân bất chấp đau đớn, rút ra một thanh trường kiếm đối mặt đuổi theo, lệ khí trong đáy mắt nàng ta liên tục xuất hiện, mang theo vài phần ngoan tuyệt.
“Ta còn chưa ngã ngựa, chưa tính là thua, tiếp tục!”
Trường kiếm của Trác Vân vừa vặn khắc chế gậy trúc của Thẩm Dao, nàng ta liên tục tung ra sát chiêu, sát khí bức người.
Lúc này đã coi Thẩm Dao là tử địch, Thẩm Dao suýt nữa không chống đỡ được, gương mặt xinh đẹp của nàng phản thanh, nếu Trác Vân Quận chúa đã tàn nhẫn như vậy, nàng cũng không cần thiết phải lưu lại thủ đoạn, gậy trúc của Thẩm Dao bị Trác Vân chặt đi một đoạn, nàng liền móc ra ống trúc trên eo, một mảnh trúc bén nhọn từ trong ống bắn ra, chính xác chạm vào lưỡi kiếm, “Kít..” một tiếng, trường kiếm bị phá ra một vết nứt, Trác Vân giận dữ,
“Ngươi đánh lén ta!”
Thẩm Dao cười lạnh, “Binh bất yếm trá, ngươi làm việc bá đạo không lưu lại nhân tình, cũng đừng trách ta lãnh huyết vô tình!”
Lại ấn vào cơ quan, một viên đạn bắn ra, trường kiếm của Trác Vân hoàn toàn phân thành hai đoạn.
Binh khí của hai vị cô nương đều hỏng hết, không hẹn mà cùng quăng ra trường kiếm và gậy trúc trong tay, song song rút ra mũi tên đặt lên trường cung, chuẩn bị bắn.
Ngựa của Trác Vân là Hãn Huyết Bảo Mã giống ngựa tốt của Tây Vực, cái đầu so với ngựa của Thẩm Dao càng hùng tráng hơn, ngựa của Thẩm Dao tương đối gầy yếu, càng thích hợp cho cô nương gia cưỡi, nhưng ở trường hợp ngươi sống ta chết này, Hãn Huyết Bảo Mã của Trác Vân liền biểu hiện ra ưu thế mạnh mẽ của nó, Trác Vân nhìn ra ngựa của Thẩm Dao không tốt bằng mình, công khai kẹp lên ngựa bụng đυ.ng vào đầu ngựa của Thẩm Dao.
Thẩm Dao tự nhiên sẽ không lấy trứng chọi đá, không thể không tránh né.
Nàng muốn thắng, nhưng càng muốn giữ mạng.
Như vậy đã đem vị trí chính giữa tốt nhất để bắn nhường lại.
Tạ Khâm nhìn đến đây, ngược lại thở phào một hơi, hắn sợ cái cô nương ngốc này vì một cỗ tức giận mà cứng đối cứng với Trác Vân, trước mắt cho dù thua, đó cũng là do ngựa không bằng người, chứ không phải kỹ năng không bằng người.
Về phần Trác Vân, nói cái gì mà muốn cưới dạng người giống nàng, đó đơn giản là lời vô căn cứ, đối tượng liên hôn chỉ có thể chọn lựa bên trong hoàng thất tông thân, do đó Tạ Khâm không coi là việc gì, việc hắn muốn làm là tranh thủ quyền lợi thay Đại Tấn trong việc phát triển thương mậu sau này, lợi dụng các quốc gia tranh nhau cùng Đại Tấn tranh lấy thời cơ, phân hóa nó, thông qua thương mậu kiềm chế láng giềng, giữ gìn an bình biên cảnh.
Tạ Khâm nhìn xa trông rộng, người khác lại nhìn chằm chằm vào chiến thắng bại trước mắt.
Thời điểm Thẩm Dao tránh né, trong lều gấm tràn đầy mất mát, ngay cả Hoàng đế cũng có chút tiếc nuối, chẳng qua là Hoàng đế cực có phong độ,
“Rất tốt, đã rất không tồi rồi, ai nha, Tạ khanh, đều là trách ngươi không chọn cho nàng một con ngựa tốt, khi quay về ngươi hãy đến Thượng Lâm Viên của Trẫm, chọn một con Hãn Huyết Bảo Mã cho Tạ phu nhân.”
Tạ Khâm vẫn còn chưa đáp lời, Tam Hoàng tử ở bên cạnh cười hì hì nói,
“Phụ hoàng, Hãn Huyết Bảo Mã này của người đến nhi tử ruột thịt cũng không nỡ cho, vậy mà nỡ lòng thưởng cho Tạ phu nhân.”
Hoàng đế ném cho hắn một ánh mắt như đao, chỉ vào giảng võ trường, “Ngươi có bản lĩnh thay trẫm tranh quang trên sân!”
Tam Hoàng tử ngượng ngùng cười một tiếng.