Thế Hôn

Chương 24.2: Đó là cảm kích, không phải cảm tình

Nhị phu nhân cũng không phải người có kiến thức hạn hẹp, một hai cuộn tơ lựa còn không lọt nổi vào mắt của bà ta, lúc ấy chỉ là không coi trọng cho lắm, không ngờ xuất hiện cái sọt lớn như vậy, xem ra nhiều năm xuân phong đắc ý như thế, đã thiếu mấy phần cảnh giác.

Cháu dâu trong nhà đều nơm nớp lo sợ đứng thành một hàng, mấy vị cô nương cũng không dám lên tiếng, Tam phu nhân mang theo mấy phần cười trên nỗi đau của người khác, mở một mắt nhắm một mắt xem náo nhiệt, duy chỉ có người ngoài cuộc như Thẩm Dao thơ ơ không quan tâm.

Tứ nãi nãi Hứa thị cũng không ngờ được sự việc lại ầm ĩ lớn đến như vậy, lo lắng bà bà sau thu tính sổ, sau lưng mồ hôi lạnh đầm đìa.

Ầm ĩ một trận, Nhị phu nhân đoán được Đại phu nhân ‘ý của Túy Ông không ở trong rượu’ (có dụng ý khác), cố ý lấy việc này để moi móc lỗi, liền nói,

“Đại tẩu, tẩu không cần dựng sân khấu hát kịch ở trước mặt mẫu thân, muốn thế nào tẩu mới hài lòng, thì nói thẳng đi.”

Lão phu nhân lúc này cũng ngước mắt nhìn sang.

Đại phu nhân vừa sáng sớm đã ầm ĩ, dĩ nhiên là có mục đích, bà ta liếc nhìn Ninh thị đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim,

“Nói đến xuất thân gia thế, tài trí bản lĩnh, cả nhà không có mấy người có thể theo kịp được cô nương Ninh gia của phủ Thái sư, nàng dâu của Nhị đệ muội và lão Nhị nhiều năm công lao vất vả như vậy ta rất cảm phục, nhưng chúng ta rốt cuộc cũng là trưởng phòng Tạ gia, Đại lão gia còn gánh tước vị Quốc công, chuyện trong nhà trưởng phòng bọn ta không thể đổ trách nhiệm cho người khác.”

“Mẫu thân, ý của con dâu là từ nay về sau Ninh thị sẽ cùng Nhị đệ muội gánh vác công việc quản gia, người thấy thế nào?”

Phải nói rằng Đại phu nhân rất thông minh, bà ta không hề dây vào, nhưng lại đẩy con dâu đích trưởng Ninh thị ra, không ai có thể nói ra chỗ sai, con dâu đích trưởng lo việc bếp núc, vốn chính là theo lẽ đương nhiên, nếu không phải Đại phu nhân không hợp với Lão thái thái cho lắm, thì e là Ninh thị đã sớm chưởng gia rồi.

Đại nãi nãi Ninh Thị nắm chặt khăn thêu, sắc mặt đã hơi cứng lại.

Sắc mặt Nhị phu nhân xanh lét, bà ta đã sớm đoán được Đại phu nhân muốn chen vào một chân, nhưng lại không ngờ được bà ta (Đại phu nhân) công phu sư tử ngoạm, thế mà lại muốn đoạt quyền bếp núc, bà ta không lập tức tiếp lời, mà liếc nhìn Lão thái thái.

Lão thái thái híp híp mắt một cách âm trầm.

Yêu cầu này của Đại phu nhân cũng không quá đáng, chỉ là một khi đồng ý, Đại phu nhân giúp Ninh thị có được quyền bếp núc, mà Ninh thị tất nhiên sẽ chấp nhận hôn sự của nữ nhi Tạ Kinh cho nhà mẹ đẻ của Đại phu nhân, Lão thái thái không nuốt trôi cục tức này.

Lão nhân gia chống bàn nhỏ chậm rãi ngồi thẳng dậy.

Ánh mắt quét qua đám người trong phòng một vòng, đôi mắt xám tro lập lòe mấy phần ánh sáng,

“Vợ lão Nhị thực sự có thiếu sót, có thể thấy nhất định phải có một người công chính công bằng ở bên cạnh trợ giúp.”

Nhị phu nhân ngược lại biết nghe lời phải đứng dậy, “Con dâu biết sai rồi, mặc người trừng phạt.”

Đại nãi nãi Ninh thị xuất thân Ninh gia môn phiệt Kinh Thành, là dòng dõi duy nhất có thể sánh ngang với Tạ gia ở Kinh Thành, tổ phụ Ninh thị từng là lão sư của đương kim Thánh thượng, môn sinh cấp dưới của Ninh THái sư trải khắp thiên hạ, ngay cả Tạ Khâm hồi nhỏ cũng là học trò từng nhận được dạy dỗ của Lão Thái sư, Tạ Khâm hết sức tôn sùng vị ân sư này.

Ninh gia gia phong nghiêm cẩn, từ nhỏ Ninh thị đã nhận được giáo dưỡng quy tắc đạo đức của thế giá mà lớn lên, nói nàng là người công bằng, cũng sẽ không có ai phản bác.

Mọi người nghe được lời của Lão thái thí, cho rằng đã muốn chọn Ninh thị rồi.

Không ngờ lão nhân gia bỗng nhiên cười tủm tỉm nâng tay Thẩm Dao lên,

“Dao Nhi sau này là người phải lo liệu việc nhà, như này đi, từ nay về sau để con bé trợ giúp Nhị tẩu của con bé quản lý Tạ gia.”

Thẩm Dao như thể bị sét đánh trúng, ngay cả đầu lưỡi cũng đã cứng đờ.

Làm một thái thái nhàn tản không tốt à, vì sao một hai phải đẩy nàng ra.

“Mẫu thân……” Nàng quay đầu lại, cười đến mức còn khó coi hơn cả khóc, “Con……”

“Không sợ.” Lão thái thái vẻ mặt ôn hòa trấn an nàng, “Chờ sau khi ta tạ thế, các con nhất định sẽ muốn phân gia, đến lúc đó con cùng Khâm Nhi độc lập môn hộ, toàn bộ Hầu phủ đều phải giao vào tay con, lúc này không rèn luyện thì chờ đến khi nào?”

Thẩm Dao nói không nổi một câu phản bác.

Xem ra không thể thoái thác được rồi.

Nghĩ kỹ lại, nàng ngồi ở một bên ăn chút hạt dưa xem thử náo nhiệt, tóm lại là một Bồ Tát sống không tim không phổi, chi bằng giúp Nhị phu nhân tính toán chút sổ sách, sau này nàng muốn kinh doanh thôn trang, tìm Nhị phu nhân học chút bản lĩnh cũng không phải là một ý tưởng tồi.

Câu này của Lão thái thái không chỉ là nói cho Thẩm Dao nghe, cũng là nói cho tất cả nàng dâu Tạ gia nghe.

Người thông minh rất nhanh đã lĩnh ngộ được ý của Lão thái thái.

Trước mắt bởi vì Lão thái thái còn sống, mọi người một nhà đấu tranh nội bộ, cũng không ảnh hưởng toàn cục, chờ tương lai lão nhân gia bà qua đời, Tạ Khâm cùng Thẩm Dao nhất định sẽ phân phủ ra ngoài, đến lúc đó mấy phòng khác của Tạ gia liền sẽ khác biệt rất lớn.

Thẩm Dao là Thủ phụ phu nhân, tương lại mọi người đều phải nhìn sắc mặt nàng mà sống.

Mấy tháng nay từ khi nàng gả qua, gần như là hai tai không nghe chuyện bên ngoài, đợi phân phủ rồi, dĩ nhiên cũng sẽ không có nhiều tình nghĩa có thể nói cùng các phòng, thay vì đợi tương lai vung gậy nịnh bợ, còn chẳng bằng trước mắt để Thẩm Dao tham dự việc nhà của Tạ gia, tới lui mật thiết một chút với các phòng, cũng tích lũy được chút tình nghĩa thể diện.

Gừng càng già càng cay.

Câu này vừa nói ra, không một ai dám xen vào.

Nhị phu nhân nhanh chóng cân nhắc một hồi, là người phụ họa đầu tiên, “Rất tốt, có Lục đệ muội giúp đỡ con, là vinh hạnh của con, vẫn là mẫu thân suy nghĩ chu đáo, con dâu tự thẹn không bằng.”

Tam phu nhân cũng đứng dậy thi lễ ngay sau đó, “Con dâu cũng xem trọng Lục đệ muội.”

Đại phu nhân sắc mặt lúc thì trắng lúc thì đỏ, nhẫn nhịn nửa ngày, cũng miễn cưỡng lộ ra nụ cười,

“Có người công bằng như Lục đệ muội, con cũng đã yên tâm rồi.”

Lão thái thái rất hài lòng, bà ném củ khoai lang nóng bỏng tay này cho Thẩm Dao, dĩ nhiên cũng phải trải đường thay nàng, nói với Nhị phu nhân,

“Vợ lão Nhị à, Dao Nhi tuổi còn trẻ, nhiều việc không quen thuộc, mọi chuyện vẫn là con quyết định, con quản nội, con bé quản ngoại, việc nhỏ con nhìn chằm chằm nhiều hơn, việc lớn để con bé xem xét cặn kẽ.”

Nhị phu nhân hiểu rõ ý tứ của Lão phu nhân, Thẩm Dao là Thủ phụ phu nhân, việc bên ngoài phần đa để Thẩm Dao ra mặt, việc nhỏ lặt vặt trong nhà thì đừng gọi nàng hao tâm tổn trí, không thể không nói Lão thái thái rốt cuộc cũng là có phần thiên vị con dâu nhỏ.

Sau đó Lão thái thái lại căn dặn Thẩm Dao, “Lê ma ma là lão nhân đã đi theo ta nhiều năm, mọi chuyện trong nhà không có gì là bà ấy không rõ, để bà ấy trợ giúp con, con không cần phải lo lắng.”

Thẩm Dao thoải mái gật đầu.

Hơn hai mươi rương hòm, chứa đầy các loại tơ lụa rực rỡ muôn màu,

Lão thái thái ma ma quen thuộc sở thích của bà chọn tượng trưng mấy cuộn, sau đó bảo Đại phu nhân chọn trước, Đại phu nhân khiêm nhường, Nhị phu nhân cũng khiêm nhường, Tạ phu nhân không dễ gì làm chim đầu đàn, cuối cùng đẩy Thẩm Dao ra.

Hơn mười bàn dài đặt ở gian ngoài sáng sủa, các loại vải vóc trưng bày theo từng loại, người chọn trước trái lại có chút bó tay bó chân, không dám chọn nhiều, cũng không dám chọn loại quá tốt, lộ ra không có lòng khiêm nhường, Thẩm Dao chọn mấy cuộn vải lĩnh vân hoa nổi mộc mạc, hai cuộn vải mềm Yên La màu đỏ bạc và ô liu, lại chọn cho Tạ Khâm mấy cuộn gấm vân hoa nổi tối màu hoặc là xanh biếc.

Lão thái thái chê nàng chọn quá mộc mạc, đích thân lên trận chọn cho nàng mấy cuộn gấm màu tương phi và đỏ hải đường,

“Tân nương tử không chải chuốt cho mình thật xinh đẹp, ăn mặc già cả cổ lỗ sĩ vậy làm gì?”

Cuối cùng nhét một cuộn tơ lụa mây mờ cực kỳ mềm mại dễ chịu cho nàng, “Chất liệu này quý giá, khắp Kinh Thành không có mấy cuộn, con cầm một cuộn đi.”

Thẩm Dao cầm trong tay quả nhiên mềm mại đến mức không thể tưởng tượng nổi, cứ như thể là có sóng nước đang lướt qua lòng bàn tay vậy.

Nàng chưa hề dùng qua chất liệu tốt như vậy, chắc hẳn có giá trị không nhỏ.

Lão thái thái lặng lẽ nói cho nàng biết, “Thứ này chỉ có ba cuộn, ta giữ lại một cuộn, cho con một cuộn, còn lại để mặc bọn nó đến chọn.”

Khi kéo nàng trở về lại nói, “Cuộn kia của ta sau này cũng giữ lại cho phu thê hai đứa con, chờ tương lai có con rồi, làm y phục nhỏ cho hắn là mềm mại nhất không gì sánh bằng.”

Bình tĩnh mà xem xét, Lão thái thái đối xử với nàng không còn gì để nói, đã cho nàng sự thiên vị chưa từng có.

Lão thái thái bực đám con dâu tranh giành háo thắng, chỉ giữ một mình Thẩm Dao ở lại ăn trưa.

Sau bữa cơm chỉ vào mấy cuộn tơ lụa mây mờ kia căn dặn Thẩm Dao,

“Chất liệu này làm đồ lót bên trong là tốt nhất, Lê ma ma lớn tuổi, ánh mắt không dùng được, những trang phục kia của Khâm Nhi đều nên để con đặt mua, với lại, con cũng xấu hổ để nha hoàn làm đũng quần cho phu quân con mà phải không?”

“Đũng quần không thể so sánh với những chỗ khác, phải nhờ người bên gối tự mình cắt may mới phù hợp.”

Ánh mắt kia của Lão thái thái chỉ thiếu điều chưa nói, kích cỡ gì đó của Khâm Nhi con là người biết mà nhỉ.

Bên tai Thẩm Dao đều đã đỏ bừng, đỡ trán nói, “Con dâu hiểu rồi ạ.”