Thế Hôn

Chương 25.1: Y phục không đúng kích cỡ

Buổi chiều nghỉ ngơi một lát, Nhị phu nhân dẫn Thẩm Dao đến phòng nghị sự, gặp tổng quản phòng, quản sự các nơi như ngân khố, thu mua, phòng bếp, v.v., Nhị phu nhân đều hỏi qua chủ ý của Thẩm Dao, một là đã thăm dò nền tảng của nàng, hai là nhìn thử xem Thẩm Dao có lòng tranh quyền đoạt lợi hay không, Thẩm Dao hầu hết thời gian đều ngồi uống trà ở một bên.

“Nhị tẩu có việc gì từ mình làm chủ là được, ta ở một bên học tập trước đã, dần dần lên tay rồi nói tiếp.”

Thẩm Dao ước gì có thể nói rõ, mọi việc đừng tới làm phiền nàng.

Nhị phu nhân nghĩ thầm, vị Lục đệ muội này tuổi còn trẻ, nhưng lại tương đối có sự khôn ngoan, cũng hiểu được đạo lý lấy tĩnh chế động.

Ngồi cả buổi trời ở phòng nghị sự, mông đều đã tê rần, hóa ra chưởng gia này cũng giống như chức quan nhỏ ở nha môn, không đến giờ thì không có cách nào rời đi, có điều ngồi ở đây nghe được không ít chuyện phiếm của Tạ gia, ví dụ như tiểu thϊếp của phòng nọ đã mang thai rồi, cô nương phòng nào phải xuất giá.

Nói nào ngay Nhị phu nhân này còn có một cô con gái út, cũng chính là Tứ cô nương Tạ Văn Mẫn, năm nay mười tám, lúc nhỏ đã định hôn, vốn dĩ đã sớm nên phải xuất giá, vì tổ phụ của đối phương qua đời, túc trực bên linh cữu đã chậm trễ một năm, theo hôn kỳ thì nửa năm nữa cũng nên xuất giá rồi, chỉ là cháu gái lại không muốn gả.

“Trưởng phòng Văn gia kia chỉ có một trai một gái, sản nghiệp trong nhà chẳng phải nên để lại hết cho nhi tử sao, bà bà tương lai kia của con lại cứ khăng khăng chia một nửa cho tiểu cô, đồ cưới vốn dĩ đã đủ phong phú rồi, còn ngoài định mức cho một cái thôn trang, thôn trang kia lớn lắm đấy, liền với móng nhà nguyên quán, nô bộc thành đàn. Con đây vẫn là lần đầu tiên nghe nói chia tổ trạch cho nữ nhi, nương, con chính là không muốn gả nữa.”

Nhị phu nhân chỉ lo nhìn sổ sách phớt lờ nàng ta.

Nhưng Thẩm Dao lại nghe hiểu rõ ràng, hôn sự đã được định từ khi còn nhỏ, bây giờ Tạ gia phát triển không ngừng, Tạ Văn Mẫn ghét bỏ đối phương gia thể không hiển hách, cảm thấy không thể ngẩng đầu lên được trong đám nữ nhi Tạ gia, một lòng suy nghĩ muốn hủy bỏ hôn sự, chọn vọng tộc khác.

Sau khi nghe ngóng Tạ Khâm không trở về ăn tối, Thẩm Dao liền ăn cơm rau dưa ở phòng nghị sự, nghe thêm một tí chuyện lặt vặt rồi trở về phòng, sau đó đặt mấy cuộn vải chất liệu mới mẻ kia ở Đông Thứ gian.

Ba người Lê ma ma, Bích Vân và Hạnh Nhi, cao hứng bừng bừng cầm vải vóc so sánh, suy nghĩ xem làm kiểu y phục nào cho nàng thì đẹp, Thẩm Dao lại nhìn cuộn vải tơ lụa mây mờ kia mà ưu sầu, Lão thái thái đã căn dặn rồi, làm thì chắc chắn phải làm, trước kia nàng chưa viên phòng với Tạ Khâm, Lê ma ma sẽ che giấu thay nàng, hiện giờ sợ là khó rồi, Thẩm Dao cũng không nghĩ lộ tẩy trước mặt Lê ma ma, một mặt căn dặn Lê ma ma cất mấy cuộn vải không dùng tới vào khố phòng, lại lặng lẽ sai Bích Vân đến thư phòng một chuyến,

“Đi tìm Bình Lăng, cầm mấy bộ y phục cũ của Hầu gia tới đây,” Cố ý dặn dò, “bao gồm cả đồ lót bên trong.”

Bích Vân hiểu rõ rồi, từ từ chạy về phía thư phòng.

Một lúc sau, ôm mấy bộ y phục cũ của Tạ Khâm trở về, Thẩm Dao cầm lấy bỏ vào phòng ngủ, Bích Vân và Hạnh Nhi giúp nàng cắt may vải vóc ở trong Đông Thứ gian, Thẩm Dao tự làm đồ lót cho Tạ Khâm ở trong phòng ngủ.

Trong lòng không coi Tạ Khâm là trượng phu, nên nhìn thấy đồ lót của hắn dĩ nhiên là đỏ mặt.

Không có tâm cảnh gả làm thê cho người, nhưng chuyện gì cũng làm hết rồi.

Thẩm Dao vô cùng hối hận lúc trước nhất thời xúc động đồng ý lời cầu hôn của Tạ Khâm, trước kia còn từng rục rịch suy nghĩ lấy chồng, đến Tạ gia rồi, lặng lẽ đứng ngoài quan sát những việc nhà thượng vàng hạ cám của cả gia đình kia, nàng bỗng dưng cảm thấy tương lai còn chẳng bằng cùng Bích Vân trông coi một cái thôn trang sống nốt quãng đời còn lại.

Ai nói xuất giá mới là đường ra của nữ nhân.

Giúp chồng dạy con cho người ta, thu xếp hậu sạch việc nhà, thật không dễ dàng nuôi lớn con cái, chịu đựng trở thành thiếu phụ luống tuổi, một đời này cứ thế mà trôi qua.

Thẩm Dao suy nghĩ rối bời, không hề hay biết có một bóng dáng ở đằng sau đang đến gần mình.

Tạ Khâm đã thay một chiếc trực chuyết màu xanh đen, nhìn thấy Thẩm Dao đang cắt một mảnh vải màu tím nhạt, đang đo khâu đũng quần của hắn, hơi có chút ngoài ý muốn, hắn lùi tới ngồi xuống giường lò dưới cửa sổ, thuận tay nhặt một cuốn sách ở bên cạnh lên, tùy tiện hỏi,

“Bận rộn gì đấy.”

Thẩm Dao giật nảy mình, quay người lại thì thấy nam nhân điển trai kia đang nhàn nhã khoanh chân đọc sách, không ngẩng đầu lên, ngũ quan đường nét rõ ràng đang chìm đắm trong ánh đèn, cũng không biết có phải là ảo giác của Thẩm Dao hay không, vậy mà lại cảm thấy giữa lông mày của Tạ Khâm hôm nay có chút thanh tú, người luôn bộc lộ rõ tài năng, bỗng nhiên thu bớt hào quang, trở nên ôn nhuận như ngọc.

Y phục Thẩm Dao cầm trong tay, là ném không được mà cầm cũng không xong, “Ngài về lúc nào vậy? Dùng bữa tối chưa?”

“Đã dùng rồi.” Tạ Khâm dùng giọng nhàn nhạt đáp lại nàng, sau đó nâng mí mắt rất mỏng lên, đường nét trên khuôn mặt hắn cực kỳ sắc nét, một phần bị vầng sáng che phủ, một đôi mắt đẹp tĩnh mịch mơ hồ chuyển động theo ánh sáng tối tăm, giống như một bức họa nhuốm màu thời gian.

Nam nhân này nha, trông thật tuấn tú.

Nàng tùy ý nắm vải may y phục về phía giường La Hán, đứng dậy nói, “Tôi châm trà cho ngài.”

Ánh mắt của Tạ Khâm hơi dừng trên đồ lót kia, vẫn không đến mức đi trêu ghẹo nàng vì chút chuyện nhỏ này, mà ấm giọng nói,

“Trong phủ có ma ma, sao lại tự mình tới may vá.”

Hắn nhớ rõ lời hôm đó của nàng, ngóng trông mọi chuyện trong nhà do nàng làm chủ, không cần phải nhìn ánh mắt của người khác.

Xấu hổ lâu rồi cũng trở thành bình thường, Thẩm Dao nói mà không chút đỏ mặt,

“Không có gì, Lão thái thái căn dặn tôi, tôi liền làm, nhận được nhiều ân huệ của ngài như vậy, chẳng qua một chút chuyện nhỏ mà thôi, với lại, thời gian hai năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, tóm lại cứ làm mình làm mẩy như vậy cũng không phải là biện pháp.”

Chén trà màu xanh lam đã đưa tới trước mặt hắn, nước trà có màu xanh nâu, bóng hình của nàng bồng bềnh theo sóng nước.

Nàng lỗi lạc hào phóng như vậy, trái lại làm cho Tạ Khâm không còn lời nào để nói.

“Cực khổ cho nàng rồi.”

Hắn nhận lấy chén trà, đôi mắt thâm trầm sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, im lặng một lát rồi uống cạn nước trà.

Sau đó Thẩm Dao tiếp tục may đồ lót cho hắn, Tạ Khâm ngồi đọc sách ở một bên.

Thỉnh thoảng Thẩm Dao ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân nghiêm túc kia một chút, thế mà lại nảy sinh mấy phần ảo giác năm tháng bình yên.

Phu thê của gia đình bình thường cũng là như thế này?

Có lẽ là tâm trí rối bời rồi, nhất thời không phản ứng kịp, một lát sau cô liền buồn bực.

Vì sao hắn cứ ở đây không đi?

Thẩm Dao từ nhỏ đã giỏi thêu thùa may vá, dù không cầu kỳ bằng các cô nương ở Kinh Thành, nhưng đường may lại hết sức chắc chắn tỉ mỉ, y phục làm ra cũng bền chặt, trong nháy mắt đã làm xong một chiếc, không nhịn được giơ lên nhìn thử, bản thân nàng vẫn khá hài lòng, đúng lúc này, nam nhân đối diện theo đường chéo cũng ngước mắt lên.

Ánh mắt hai người không hẹn mà cùng dừng trên đúng quần kia.

Thẩm Dao liếc nhìn đũng quần rộng rãi, lại liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Khâm, ngượng ngùng quay lưng đi.

Im lặng trong chốc lát, lại móc ra nhìn thêm mấy lần.

Chất liệu này quý giá, nếu kích cỡ không vừa, chẳng phải lãng phí sao?

Đang cân nhắc giữa việc cố gắng nhớ lại tình cảnh đêm đó và để tự Tạ Khâm so sánh.

Nếu không để hắn thử, chẳng phải thừa nhận nàng nhớ kỹ chuyện đêm đó?

Thẩm Dao tỏ vẻ giải quyết việc công, quăng đũng quần về phía Tạ Khâm,

“Tự gia nhìn xem, nếu như kích cỡ vừa rồi thì tôi sẽ tiếp tục làm, không được thì tôi sẽ sửa lại.”

Lời này vừa quăng xuống, nàng quay người tiếp tục khâu may vải vóc, tơ lụa này sao lại mềm mại đến thế, nàng cũng có thể làm hai chiếc áo trong cho mình mặc.

Yếm ngực màu tím nhạt lại thêu chút hoa văn nhất định rất đẹp.

Tạ Khâm nhìn mảnh y phục kia bay đến trước mắt hắn, hắn lại không hề do dự, cầm qυầи ɭóŧ vào trong, lát sau liền đi ra, đặt lên bàn rộng trước mặt Thẩm Dao,

“Sửa lại một chút.”

Thẩm Dao: “......”

Không thể nào là sửa nhỏ, chỉ có thể là sửa lớn.

Chẳng lẽ Bích Vân lấy y phục cũ thời niên thiếu của hắn? Hay là trước kia Lê ma ma làm không tốt, Tạ Khâm cố dùng.

Quả nhiên Lão thái thái nói đúng, loại y phục này vẫn phải để người bên gối làm.

Thẩm Dao lặng lẽ gật đầu, điềm nhiên như không có chuyện gì tiếp tục khâu cho hắn, không hề hay biết vành tai kia đã đỏ bừng.

Tạ Khâm liền nhìn nàng nghiêng đầu ở đó lẩm bẩm nửa ngày, lại hì hà hì hục khâu y phục cho hắn, vành tai kiều diễm ướŧ áŧ tựa như một miếng bảo thạch mềm mại, tỏa ra ánh sáng mê người.

Tạ Khâm chuyển sự chú ý về lại cuốn sách.

Thời tiết đêm hè tháng sáu là nóng nực nhất, tuy trong phòng có băng tảng làm mát, thỉnh thoảng có gió mát thổi vào, nhưng trán Thẩm Dao cũng đổ mồ hôi, Tạ Khâm xuống giường, rót một chén trà đưa tới trước mặt nàng,

“Uống ngụm nước rồi lại làm tiếp.”

Sự chú ý của Thẩm Dao tập trung cao độ, trong tay đang bận rộn, mắt thấy chén trà treo trước mặt kia, liền đưa miệng nhỏ qua.

Dáng vẻ này cực kỳ giống đêm đó cầu xin hắn thương xót.

Ánh mắt của Tạ Khâm hơi sâu, chén trà dán lên cái miệng đỏ mọng kia chầm chậm nâng lên cao, đút nước trà vào.

Đợi này uống xong, lại không chút biến sắc di chuyển chén trà đi, quay người lại tìm chiếc khăn tay sạch để trên chiếc bàn dài cạnh kệ Bác Cổ, khom người đưa cho nàng,

“Muốn lau mồ hôi không?”

Tạ Thâm kỳ thực là hỏi nàng là tự mình lau, hay là để hắn lau giúp.

Thẩm Dao lại đáp “Được……”

Trước kia khi nàng toàn tâm tập trung vào việc thêu thùa may vá, Bích Vân cũng hầu hạ nàng như thế.

Tạ Khâm vẻ mặt như thường vắt khăn tay lau mồ hôi trên trán cho nàng, có lẽ là lần đầu làm chuyện như này, vẫn có chút không lưu loát, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, hình thành tương phản rõ ràng với mặt mày sắc bén kia.

Lau xong mồ hôi trên trán, tiện thể lau luôn đi chút nước còn đọng lại trên khóe môi nàng,

chờ sau khi Thẩm Dao ý thức được mình đã làm gì, Tạ Khâm đã quay người trở về rồi.

Nàng sững sờ trong chốc lát.

Nàng vừa rồi là đã được Tạ Khâm hầu hạ?

Cũng không phải là nàng tự coi nhẹ bản thân, cảm thấy mình cần phải hầu hạ người khác, thực sự là người như Tạ Khâm, trông có vẻ cực kỳ khó ở chung, mà lại cũng có một mặt ân cần dịu dàng.

Thói đời này cực kỳ bất lợi với nữ tử, trượng phu giống như đại gia trong nhà, để hắn nhấc tay nhấc chân chính là đã làm bẩn thân phận lão gia của người ta, huống chi là Tạ Khâm đang giữ chức vị Thủ phụ.

Xem ra tên này vẫn còn so đo lời nói ngày đó của nàng.

Nếu còn tiếp tục như vậy, bát nước êm ả giữ phu thê giả e là sẽ mất cân bằng.

Nàng nên nghĩ cách ngăn chặn ý nghĩ chịu trách nhiệm của Tạ Khâm đối với nàng.

Con người Tạ Khâm, thấu đáo thông suốt, mặc dù không giỏi dùng lời nói lay động lòng người, nhưng lại có thể nhạy cảm nhìn thấu tâm tư của Thẩm Dao, hắn biết lúc nào nên dừng lại đúng lúc, thế là đứng lên nói,

“Đừng chịu đựng hỏng mắt, nghỉ ngơi sớm chút, ta về thư phòng.”

Nói xong liền đi ra ngoài.

Hắn vừa rời khỏi, thì dường như bầu không khí nóng bỏng cũng rút đi hết, Thẩm Dao hít một hơi thật sâu.

Tiếp tục may may vá vá, ước chừng trôi qua thời gian một tách trà, bỗng nhiên nhớ ra chuyện hôm nay, nàng co cẳng ra ngoài đuổi theo Tạ Khâm.

Chạy đến bên ngoài hành lang mái hiên, trăng sáng đã nhô cao, một bóng dáng đứng sừng sững ở ngoài nguyệt môn, ánh trăng mênh mông tràn ngập xung quanh hắn, hắn cứ đứng hiên ngang ở đó như thế, có mấy phần khí độ trời quang trăng sáng.

Tạ Khâm nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ phía sau, xoay người lại.

Cả hai đều có chút ngoài ý muốn.

Hắn thế mà lại chưa đi.

Tạ Khâm thần sắc không thay đổi hỏi nàng,

“Có chuyện gì sao?” Gương mặt nghiêm nghị trút bỏ vẻ cứng rắn, bị ánh trăng che khuất trông điển trai đến mức hết sức không chân thực,

Thẩm Dao đứng trong gió, “Quên nói với ngài, hôm nay Lão thái thái bảo tôi giúp Nhị phu nhân quản lý việc bếp núc, ngài xem phải làm sao?”

Thẩm Dao mặc một chiếc váy màu đỏ nước, áo khoác ngắn tay màu hồng nhạt, thắt lưng buộc một dải lụa, làm nổi bật bộ ngực đầy đặn kia, trên người nàng luôn có một luồng khí chất khác hẳn với những nữ tử được nuôi dưỡng nơi khuê phòng, không có cố gắng hết sức nén lại, cũng sẽ không khoe mẽ, giống như là một đóa hoa tự do thản nhiên, thoải mái hào phóng thể hiện vẻ đẹp của mình.

Tạ Khâm nhìn nàng như thế, trong lòng bỗng nhiên hiểu rõ Thái tử vì sao nhất kiến chung tình với nàng,

im lặng một lúc, đáp lại nàng bằng tám chữ,

“Xã giao lấy lệ, qua quýt cho xong.”

Thẩm Dao trở lại trong phòng, lúc lăn qua lộn lại trên giường, nhớ tới phương châm tám chữ này, cười đến mức nghiêng nghiêng ngả ngả,

Tạ Khâm quả nhiên hiểu rất rõ tâm tư của nàng!

Chậm trễ canh giờ ở chỗ Thẩm Dao, về đến thư phòng, Tạ Khâm bận đến tận đêm khuya, ve biến mất vào nửa đêm, ánh trăng bạc nhạt dần, chỉ còn lại một lưỡi liềm thật mỏng, hắn gối lên hai tay ngủ ở sập rộng, khó đi vào giấc ngủ, sau đó thực sự không nhịn được, đến phòng tắm tắm nước lạnh một hồi.