Thế Hôn

Chương 25.2: Y phục không đúng kích cỡ

Ngày kế tiếp Thẩm Dao tự mình mang đồ lót đã làm xong giặt sạch sẽ đến cho Tạ Khâm, chỉ chốc lát sau người bên phía thượng phòng tới, nói nàng hôm nay phải thu dọn hành trang, ngày mai phải theo Bệ hạ đến Yến Sơn nghỉ mát.

Bệ hạ nghỉ mát vốn cũng không cần phải “xuất quân ồ ạt” như vậy, thực ra là đυ.ng phải sứ đoàn các nước vào Kinh Thành triều cống, không thể không nâng cao uy danh. Cả hai bộ tộc Mông Cổ và Nữ chân đều phái hoàng tộc đi sứ, ý đồ liên hôn với Đại Tấn, Hoàng đế dứt khoát bảo bá quan văn võ đi theo, có lẽ là muốn tổ chức một buổi hội họp long trọng ở Yến Sơn, liên lạc quan hệ ngoại giao, quyết định chọn người hòa thân.

Đại sự quốc gia không tới phiên nữ quyến nội trạch quan tâm, các cô nương tràn đầy phấn khởi đều muốn đến Yến Sơn nghỉ mát, nhưng danh ngạch (suất) lại có hạn.

“Tạ gia chúng ta có biệt thự ở Yến Sơn, cần gì phải đi tranh đoạt danh ngạch với những nhà khác, lão tổ tông người cứ xin cho chúng ta đi thêm mấy người nữa.” Chu thị đề nghị.

Lão thái thái xua xua tay nói: “Không được, bình thường tự chúng ta muốn đi bao nhiêu thì đi bấy nhiêu, lần tùy giá nghỉ mát này, không được phạm sai lầm, Hoàng Thành Ti cho chúng ta danh ngạch mười nữ quyến, chúng ta cùng lắm chỉ được đi thêm ba người.” Chủ yếu là sợ đông người sinh sự.

Đại phu nhân đoán được Lão thái thái và Bình Nam Vương phi muốn cho Tạ Kinh coi mắt, liền làm chủ nói,

“Nếu danh ngạch đã có hạn, thì trưởng phòng bọn con dứt khoát không đi nữa.”

Ngũ nãi nãi Thôi thị đã sớm buồn sắp chết rồi, nghe được lời này, lập tức trợn tròn mắt, nàng ta nhìn bà bà với ánh mắt khẩn cầu,

“Mẫu thân, người khác có thể không đi, con thì muốn đi nha, con còn hẹn người nhà mẹ đẻ cùng nhau đi đi chơi rồi nữa.”

Lần trước Thôi thị chống đối Đại phu nhân, Đại phu nhân ghi hận trong lòng, dự định nhân cơ hội này lập lại phép tắc cho nàng ta, thế nên ngoảnh mặt làm ngơ, Thôi thị gấp đến độ sắp khóc.

Tạ Kinh cũng là tính tình hoạt bát hiếu động, nàng ấy hiểu được cầu xin tổ mẫu và mẫu thân là vô vọng, liền lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với Thẩm Dao.

Thẩm Dao cũng thực sự nảy sinh mấy phần tâm tư, cũng không phải là thích tham gia náo nhiệt, thực ra là dạo này bị Tạ Khâm ép đến mức không thở nổi, nàng muốn nhân cơ hội tách ra một khoảng thời gian.

Nàng hỏi Lão thái thái, “Mẫu thân, phu quân có đi không ạ?”

Lão thái thái suy nghĩ một chút rồi nói, “Loại chuyện này hắn chưa từng tham gia, nếu như Bệ hạ dẫn theo các hoàng tử xuất hành, vậy nhất định sẽ giữ Khâm Nhi ở lại trấn thủ triều đường, trước kia đều là như thế.”

Thẩm Dao cao hứng, liền lay lay cánh tay của Lão thái thái, làm nũng nói: “Nhưng mà…… con dâu muốn đi.”

Thẩm Dao chưa bao giờ làm nũng, có lẽ là được Lão thái thái cưng chiều lâu vậy rồi, lần đầu tiên lộ ra mấy phần thái độ nhõng nhẽo, một đôi mắt hạnh ngập nước, ngay cả đuôi mắt cũng đong đưa ánh nắng mùa xuân, Lão thái thái thầm nghĩ, thiên kiều bách mị(*) như vậy, nhi tử của bà sao không yêu cho được.”

(*)千娇百媚 - Thiên kiều bách mị: Xinh đẹp tuyệt trần

Lão thái thái bị nàng mê hoặc đến mức mặt mày tươi cười, “Đi đi.”

Tiểu biệt thắng tân hôn, cũng để cho Tạ Khâm nếm thử chút khổ tương tư, sau này càng quan tâm hơn chút.

Lão thái thái đang đắm chìm trong mơ tưởng.

Thẩm Dao muốn đi, Tạ Kinh nhào tới ôm lấy cánh tay của bà,

“Bà cố, cháu cũng muốn đi, cháu muốn đi cùng Dao Dao.”

Bên ngoài nàng ấy rất cung kính gọi một tiếng thúc tổ mẫu, ở trong nhà gọi nàng là Dao Dao.

Lão thái thái không nhịn được cười, “Được, cháu cũng đi.”

Sắc mặt của Đại phu nhân bên kia liền khó coi rồi, đang muốn phát tác, Lão thái thái lại nói,

“Trưởng phòng dù sao cũng nhận Tước Quốc công, hoạt động long trọng như lần nào sao có thể vắng mặt?” Đầu tiên là nhắc nhở Đại phu nhân, chớ có nhìn chằm chằm vào hậu trạch một mẫu ba phần đất, còn phải nhìn xem thế giới bên ngoài, lời nói đã bến bên miệng của Đại phu nhân ý thức được nặng nhẹ, không thể không nuốt ngược về.

Lão thái thái tiếp tục nói, “Luận gia thế cửa nhà, Ninh gia có thể xưng là danh gia vọng tộc, những dịp như này, thê tử của Nghĩ ca nhi bất luận thế nào cũng phải có mặt.”

Dùng nguyên văn lời của Đại phu nhân để chặn miệng của Đại phu nhân, cũng coi trọng dâu đích trưởng Ninh thị.

Ninh thị đứng dậy mỉm cười hành lễ,

“Cháu dâu cẩn tuân dạy bảo.”

Thôi thị thấy vậy, ngay lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, liều mạng nhìn về phía Lão thái thái, có hơi giống dáng vẻ chó vẫy đuôi mừng chủ, dáng vẻ đó thực sự là vừa buồn cười vừa đáng yêu, Lão thái thái vui mừng khôn xiết, “Được rồi được rồi, tẩu tẩu đệ muội nhà mẹ cháu đều đang nhớ cháu, cháu thật đúng là không đi không được.”

Thôi thị giả vờ giả vịt đứng dậy vái lạy, “Vẫn là lão tổ tông thương cháu.”

Đại phu nhân cứ thế bị cô lập.

Danh ngạch còn lại dành cho Nhị phòng và Tam phòng, lần này Lão thái thái không có nặng bên này nhẹ bên kia, danh ngạch của Tam phòng thế nhưng giống y như Nhị phòng, cái này khiến Tam phu nhân rất vui mừng.

Nhị phu nhân dẫn đầu nữ quyến Tạ gia xuất hành, còn Đại phu nhân ở nhà hầu hạ Lão thái thái, Tam phu nhân cũng muốn đi, chẳng nghĩ đến bên dưới còn có nhiều nàng dâu cô nương, nên nhường suất cho các nàng, còn lặng lẽ chào hỏi riêng với Thẩm Dao, nhờ nàng chăm sóc người của Tam phòng nhiều hơn, Thẩm Dao đã đồng ý.

Buổi chiều Thẩm Dao bắt đầu thu dọn hành trang, Tạ Khâm đang bận việc xuất tuần của Hoàng đế, tối nay không trở về.

Thẩm Dao để Lê ma ma ở lại chăm sóc Tạ Khâm, dẫn theo Hạnh Nhi và Bích Vân du lịch.

Đến chiều ngày mùng mười tháng sáu, cả nhà rương hòm lên xe ngựa, đã sắp chuẩn bị xuất phát, Tạ Khâm cũng chưa từng lộ mặt, Thẩm Dao càng thêm chắc chắn hắn sẽ không đi, cực kỳ sung sướиɠ lên xe ngựa.

“Đến Kinh Thành lâu vậy rồi, cuối cùng cũng có thể ra khỏi thành hít thở không khí trong lành, Bích Vân, chốc nữa chúng ta lên núi săn hươu về, làm thịt hươu khô ăn.”

Du lịch luôn làm cho người ta vui sướиɠ, ngay hoa cỏ trên đường cũng trông thật hiếm lạ, xe ngựa các nhà lần lượt tụ tập ở cửa thành phía nam, chờ xa giá của Hoàng đế xuất tuần, giờ Thân buổi chiều, xa giá của Hoàng đế bắt đầu từ cổng thành phía nam, tiến về Yến Sơn.

Yến Sơn nằm ở phía tây bắc ngoại ô Kinh Thành, là một dãy núi hùng vĩ trải dài hàng trăm dặm, núi có mấy dòng suối vây quanh, núi xanh xa xa, nước lạnh sương mù, tới đêm mặt trời lặn về tây, Yến Sơn như được mây mờ quấn quanh trôi lững lờ, tươi tốt xanh ngắt.

Xe ngựa tiến vào địa giới Yến Sơn, một làn gió mát phả tới, quả nhiên là thắng địa nghỉ mắt.

Vào khoảng thời điểm ánh chiều tà le lói, xa giá dừng ở hành cung Yến Sơn, Yến Sơn địa thế hùng vĩ, hành cung được xây dựng dựa vào núi, phòng ốc chật hẹp, cung điện cũng không rộng rãi, phi tử của Hoàng đế nhiều, dòng họ hoàng thất lại càng nhiều vô số kể, căn bản không có chỗ cho quan quyến, cũng may các nhà ở Kinh Thành cũng xây biệt thự tại Yến Sơn, bao bọc xung quanh hành cung, phía sau biệt thự còn có mấy viện tử bình thường, chính là dành cho các quan loại bình thường ở.

Hành cung hoàng gia còn không được tính là rộng rãi, nói gì đến biệt thự của Tạ gia, Nhị phu nhân không dám không nể mặt Thẩm Dao, đến biệt thự liền nhường Thẩm Dao chọn chỗ ở trước, Thậm Dao chọn Đông Uyển ở bên hông, chủ viện Đông Uyển chỉ có ba phòng, một gian dùng làm phòng tiếp khách hoặc thư phòng, một gian phòng ngủ, còn lại là phòng tắm.

Bên ngoài Đông Uyển chính là một vườn hoa, trong ngày hè muỗi bay vo ve, cũng may Tạ gia đã phái quản sự đến dọn dẹp trước, toàn bộ bên ngoài cửa sổ đều có rèm che, trong phòng lại xông hương đuổi muỗi, bên trong đều rất sạch sẽ.

Trong đêm đầu tiên, mọi người đi đường đều đã mệt mỏi, không có ý định đi hết nhà này đến nhà kia, ngay cả bữa tối cũng được chia đến các phòng, Thẩm Dao đã tắm rửa xong từ sớm, liền làm ổ trong giường, Bích Vân ở gian ngoài chuẩn bị hành trang lên núi ngày mai cho nàng.

Chợp mắt không bao lâu, bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện của nam tử.

Hình như là giọng nói của Tạ Khâm.

Thẩm Dao trở mình bò dậy.

Sao hắn lại tới rồi?

Phòng ở đây nhỏ hẹp, ngoài giường khung ra, chỉ có một cái giường La Hán nho nhỏ, bên trên đã chất đầy rương hòm đồ trang sức, còn chưa kịp dọn dẹp nữa, nếu hắn qua đêm ở đây, há chẳng phải ngủ chung một ổ chăn?

Thành thân với hắn chưa đầy bốn tháng, đêm duy nhất thực sự ngủ cùng nhau cũng chỉ có đêm viên phòng kia, ban đầu ứng phó Thái tử, hắn cũng chỉ nằm trên giường một lát liền đi, bây giờ thì sao, hắn vẫn sẽ nằm một lát liền đi ư?

Tiếng nước ào ào truyền ra từ phòng tắm, chắc chắn là Tạ Khâm đang tắm rửa.

Nếu hắn sớm tiết lộ tin chính xác, nàng cũng không đến mức lặn lội đường xa đến Yến Sơn để trốn tránh hắn.

Thẩm Dao tức đến mức quấn người trong chăn mỏng, lăn vào trong nằm nghiêng.

Tạ Khâm thay đồ ngủ vén màn lên, cách lớp chăn mỏng kia, vẫn có thể nghe thấy hô hấp nặng nề của nàng.

Hắn mặt không đổi sắc, kéo chặt màn lại, nằm xuống.