Khung giường rõ ràng bị lún xuống một chút, Tạ Khâm nằm vào, Thẩm Dao im một hơi, từ chăn mỏng lật ra, giả vờ ngạc nhiên,
“A, Tạ đại nhân, sao ngài lại đến đây?”
Trong tầng ánh sáng xanh nhạt, gương mặt hắn như phủ lên một lớp sương mỏng.
Thần sắc thì lại bình thường, không phân biệt được hỉ nộ.
Một tiếng “Tạ đại nhân” này đã tiết lộ cảm xúc của nàng, không vui thì vội vàng phủi sạch quan hệ.
Tạ Khâm vốn đã nằm xuống, nghe tiếng thì xê dịch một chút, nửa nằm nửa ngồi trả lời,
“Ban ngày ở nội các xử lý công vụ, ban đêm sẽ đến hành cung nghị sự cùng Bệ hạ.”
“Mỗi ngày đều như vậy sao?”
“Đúng.”
Thẩm Dao cảm thấy tim lạnh lẽo.
Nàng im lặng quay lại ngủ, nhìn vào góc tối của giường cảm thấy nghẹn cả lòng.
Nơi này là hành cung, có rất nhiều ánh mắt, tất nhiên không thể phân giường với Tạ Khâm, cứ ngủ chung với hắn thôi, đã như vậy rồi, nàng cũng chấp nhận số mệnh, chỉ là….nàng ngủ thực không ngoan, nếu nhất thời mạo phạm hắn thì sao?
Thẩm Dao mới nhắm mắt một lúc, bây giờ không có buồn ngủ, đêm núi rừng hơi se lạnh, nàng kéo chăn mỏng che ngực, không nhịn được nhìn Tạ Khâm một cái, hắn gối hai tay giữ nguyên áo nằm ngủ, Thẩm Dao cũng không biết hắn có ngủ hay không, chậm rãi chuyển qua, kéo một góc chăn mỏng lên ngực hắn.
Tạ Khâm mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, như đầm sâu, ở chung với hắn lâu rồi, Thẩm Dao cũng không còn sợ hắn, cười với hắn một cái, “Sợ ngài bị lạnh.”
“Ta không lạnh, nàng tự đắp kín đi.”
Tạ Khâm trả chăn mỏng lại.
Thẩm Dao cầu còn không được, nằm thẳng xuống.
Hai người cách nhau rất xa, ở giữa hai người đủ để nằm thêm hai người nữa.
Ánh trăng xuyên qua nhánh cây rậm rạp rơi xuống một mảng ánh sáng đốm nốt, nhánh cây rung lắc theo gió, mảng ánh sáng đó cũng theo đó mà lay động.
Hai người ai cũng không ngủ được.
Thẩm Dao không buồn ngủ, nhìn chằm chằm song cửa sổ mơ màng, Tạ Khâm thì đã mệt mỏi, chỉ là vừa nhắm mắt lại, hương thơm ngọt mềm của nàng liền quanh quẩn trước mũi.
Gió đêm lưu luyến, trong núi rừng thỉnh thoảng có tiếng chim kêu ve gáy truyền đến, làm cho đêm càng thêm yên tĩnh, đột nhiên, trong tiếng gió chầm chậm, lẫn vào một tiếng bước chân lúc nhẹ lúc nặng, Tạ Khâm lập tức mở mắt.
Nghe tiếng động, không giống như người tập võ, Tạ Khâm đang hoài nghi, bên kia bức tường của sân ngoài vang lên một tiếng nữ đè thấp,
“Người gấp cái gì, nơi này lại không có ai?”
“Sao ta lại không gấp? Nếu không phải đi cùng Bệ hạ đến hành cung, ta đâu có cơ hội gặp mặt nàng, ngày thường nàng trốn tránh ta rất giỏi”
Thẩm Dao hóa đá, bất giác nắm chặt đệm.
Đây là gặp phải một đôi uyên ương yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sao?
Bên ngoài truyền đến âm thanh cởi dây lưng, cũng không biết nam nhân kia đã làm cái gì, tiếng nói của nữ nhân đột nhiên trở nên quyến rũ, vừa kéo dài vừa mềm mại, như than như khóc, mãi không ngừng.
Thẩm Dao không ngừng kêu khổ, lần này còn xấu hổ hơn lần trước.
Khóe mắt liếc nhìn qua Tạ Khâm, hắn kê cao gối ngủ không nhúc nhích, thân ảnh thon dài gần như không gợn sóng.
Thật sự là định lực tốt.
Đổi lại là Thẩm Dao trước kia tin tưởng Tạ Khâm thanh tâm quả dục, trải qua lần trước, người này là mặt người dạ thú, giày vò nàng không chút nương tay.
Nàng không tin nam nhân mới vừa nếm thử tư vị hoan ái lại có thể thờ ơ như vậy, sợ là đang bị dày vò cực kì.
Nam tử kia rất gấp gáp, động tác cũng theo đó kịch liệt, chỉ qua một lát nữ tử kia liền chịu không nổi trầm thấp gọi vài tiếng cầu xin tha thứ.
Nam tử nhếch miệng cười, “Được, nữ nhân các người, miệng thì hô hào không muốn, thân thể thì lại thành thật hơn bất kỳ ai.”
Thẩm Dao xấu hổ nhắm mắt lại.
Ngay cả nàng là khách nghe cũng không thể phản bác.
Nữ nhân bất mãn đánh một quyền vào ngực hắn ta, “Nam nhân các ngươi không phải cũng vậy sao? Lời nói trên giường chẳng bao giờ là thật.”
Nam nhân thấp giọng cười khẩy.
Trong tiếng cười khẩy này, còn kèm theo một tia hừ lạnh.
Chờ một chút, tiếng hừ lạnh này dường như ngay bên tai.
Thẩm Dao liếc mắt nhìn Tạ Khâm, đúng lúc bắt gặp ánh mắt u lãnh của hắn, toàn bộ thần kinh trên người căng đến trán, Thẩm Dao toát mồ hôi, cứng ngắc quay mặt đi.
Chết tiệt, bị hắn bắt tại trận.
Vừa rồi bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, hắn vẫn có thể làm ra vẻ tâm lặng như nước, nghe được lời này mới không nhịn được.
Gương mặt trắng xinh của Thẩm Dao đỏ bừng lên, nàng chính là người nói chuyện trên giường không tính toán.
Tiếng hừ lạnh của Tạ Khâm vô tình quất lấy nàng, nàng như bị treo trên lửa nóng, thở ra cũng mang theo một mùi thiêu đốt.
Có lẽ là trời cao thương hại nàng, nam tử kia không bao lâu đã giao lương thực nộp thuế, nữ nhân rõ ràng không hài lòng,
“Ồ, này là bị lão nương trong nhà vắt kiệt sao?”
Nam nhân hậm hực, vắt óc tìm cách bào chữa cho mình, “Nào có, chắc là buổi trưa uống nhiều rượu quá….”
“Thật sao? Ta cũng không có nhìn thấy ngươi uống rượu.”
Nam nhân ho nhẹ, “Thực ra thì, cũng không quá kém, nàng cho rằng ai cũng có thể một hai canh giờ?”
Thẩm Dao nghe được lời này tâm tình liền phức tạp.
“Đây không phải là lo lắng bị phát hiện sao, dĩ nhiên phải giữ sức.”
“Ít nhất cũng mạnh hơn vị kia trong nhà nàng không phải sao?”
Nữ nhân kia dường như bất mãn việc hắn nhắc đến trượng phu mình, chế nhạo một tiếng, đẩy hắn ra nghênh ngang rời đi.
Nam nhân không muốn kết thúc như vậy, theo sau nàng ta gọi này này.
Đợi hai người đi xa, Thẩm Dao cuối cùng cũng có được không gian để thở, sợ Tạ Khâm thừa cơ phát tác với nàng, nàng đưa lưng quay về phía hắn bắt đầu giả chết.
Chờ một lúc, Tạ Khâm sau lưng không hề có động tĩnh gì, thậm chí còn truyền đến tiếng thở đều đều.
Thẩm Doa như trút được gánh nặng, xem như là qua được rồi.
Căng thẳng được giải tỏa, buồn ngủ ập đến, mí mắt Thẩm Dao nhắm lại dần dần ngủ say.
Nửa đêm yên tĩnh, Tạ Khâm ngủ được một lúc lâu, một bàn tay nhỏ mềm mại sờ qua, chính xác vượt qua cánh tay của hắn, theo đường nét rắn chắc từ eo đến bụng hắn, chỉ dừng lại một lát, đại khái là đang do dự không biết nên đi xuống hay đi lên, ngay lúc Tạ Khâm ngừng thở vì sợ nàng làm loạn, nàng lại ngoan ngoãn tiếp tục sờ vào hướng khác.
Cánh tay quá ngắn, với không tới toàn bộ eo của hắn, miễn cưỡng chỉ ôm được eo hắn, sau đó nhích cái đầu nhỏ lại gần, ở trong ngực hắn tìm được tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.
Vào lúc đêm tân hôn Tạ Khâm ngủ cùng Thẩm Dao đã biết, Thẩm Dao ngủ rất không thành thật, sau khi ngủ nàng đặc biệt cảm thấy bất an, luôn phải ôm lấy thứ gì đó trong tay mới có thể ngủ được, có lúc là gối, có lúc lại là chăn bông, còn có một lần nàng vô thức dựa vào bên cạnh hắn, hắn không muốn lợi dụng lúc nàng ngủ nên đã tránh đi trong đêm.
Đừng nhìn nàng cả ngày vô tâm vô phế, nhưng chắc chắn nàng rất không có cảm giác an toàn.
Tạ Khâm khoanh tay lại càng ôm chặt nàng vào lòng.
Cái giá cho việc này chính là hắn mất ngủ.
Đêm khuya ở Yến Sơn gió lạnh thổi mạnh, chăn mỏng bị Tạ Khâm xốc lên, Thẩm Dao dựa vào hắn không cảm thấy gì, nàng ngủ rất say trong lòng hắn.
Lúc tỉnh thì không tim không phổi, khi ngủ lại liều mạng chui vào lòng hắn, chui thẳng vào tim hắn, cơ thể mềm mại không xương dán vào chặt chẽ không có khe hở, hai bầu tuyết trắng mềm mại chồng chất tại ngực hắn, lúc ngẫu nhiên điều chỉnh tư thế ngủ thì dùng sức cọ xát trong lòng hắn.
Sóng nhiệt từ tứ chi xương cốt ập thẳng vào một chỗ, Tạ Khâm thực sự chịu đựng không được nữa, không nhịn được cúi người hôn nàng, từ mái tóc dày theo sợi tóc đi xuống, hướng đến trán nàng, ngay khi vừa chạm đến cánh môi mềm mại, nàng liên giơ miệng tới nghênh hợp với môi hắn, Tạ Khâm việc nhân đức không nhường ai, len lỏi qua răng nàng, nhấm nháp hương thơm độc nhất thuộc về hắn, chất lỏng quấn quýt giao nhau làm hô hấp trở nên nặng nề, bàn tay rộng lớn không kìm được dò xét vào trong váy áo nàng, lúc sắp chạm đến, thì lý trí của hắn trở về, cuối cùng là ngừng lại, nhắm mắt bình phục hô hấp, sau đó nhìn nàng, mắt nàng vẫn nhắm, khóe mắt lại có chút ươn ướt.
Cơ thể nàng thành thật nhiều hơn so với trái tim nàng.
Cho nàng chút trừng phạt nho nhỏ, Tạ Khâm nhẹ nhàng buông nàng ra, đi vào phòng tắm.
Hôm sau Thẩm Dao tỉnh dậy, bên cạnh đã không có người, cúi người xem xét, vẫn như lần trước ngủ tại vị trí của Tạ Khâm.
Cho nên, lại là đẩy hắn đi.
Có lẽ vì gặp phải loại chuyện kia, đêm qua nàng vậy mà lại mơ một giấc mộng xuân, mơ thấy nàng và Tạ Khâm răng môi quấn quýt khó dời, nàng bị hắn hôn đến gần như kiệt sức, ngay cả bây giờ lưỡi còn có chút tê dại, giấc mơ này thế nhưng cũng quá thật rồi.
Thẩm Dao đêm qua ngủ rất ngon, hôm nay lại dậy thật sớm.
Trong núi vào giờ Thìn mây mù lượn lờ, đỉnh núi chìm nổi bên trong làn sóng bạc cuồn cuộn.
Đến lúc tắm rửa dùng đồ ăn sáng, mây mù tản ra, ánh dương tản ra vạn trượng.
Sáng sớm, Tạ Kinh cùng Tứ cô nương Tạ Văn Mẫn cùng đến thỉnh an nàng, Tạ Kinh giống một con chim khổng tước, ăn mặc rất xinh đẹp diễm lệ, bên trên búi tóc Đọa Mã(*) cắm một cây trâm vàng điểm xuyết màu xanh ngọc lục bảo, buộc thêm hai dải lụa đỏ càng thêm sinh động hoạt bát dễ thương.
(*)堕马髻 - Đoạn Mã kế:
Tạ Văn Mẫn là đường cô của Tạ Kinh, trang phục chín chắn hơn nhiều, đúng quy củ.
Thẩm Dao hơn Tạ Kinh hai tuổi, nhỏ hơn Tạ Văn Mẫn một tuổi, đều là các cô nương có tuổi gần nhau, bối phận lại cách mấy đời, Tạ Văn Mẫn ban đầu có chút không thoải mái, thấy Tạ Kinh mở miệng gọi một tiếng Dao Dao, nàng cũng không tiện gọi thẩm thẩm, dứt khoát liền theo nàng ấy gọi Dao Dao.