Thế Hôn

Chương 26.2: Còn giả vờ sao

“Sáng sớm Vương phi đưa tới thϊếp mời, mời chúng ta đến điện Thiên Vũ uống trà.”

Đây là chuẩn bị cho Tạ Kinh và Nhị công tử Lý gia gặp nhau.

Khẳng định là không thể từ chối được.

Tạ Kinh lắc lắc cánh tay Thẩm Dao, “Người theo giúp ta đi.”

Thẩm Dao biết nàng muốn lấy mình làm lá chắn, thôi thôi, trái phải nàng đều không đắc tội được, thuận theo tính tình cao hứng là được.

“Đi thôi.”

Người đến chính sảnh, Nhị phu nhân cùng Đại nãi nãi Ninh thị ở đây điều hành việc nhà, do mới đến, luôn có một số chỗ bỏ sót, Nhị phu nhân thấy Thẩm Dao muốn ra ngoài bái phỏng, liền đẩy Ninh thị nói,

“Ngươi cũng đi, ở chỗ Vương phi không thể lơ là được.”

Nhị phu nhân chắc chắn là giúp cho Lão thái thái.

Ninh thị lặng lẽ than khổ, trước khi đến bà mẫu đã tận tâm chỉ bảo, sợ nàng bị Bình Nam Vương phi thuyết phục, mang tai mềm đáp ứng chuyện hôn sự, Đại phu nhân cũng không phải đèn đã cạn dầu, thϊếp canh của Tạ Kinh nắm ở trong tay bà, Lão thái thái bên này muốn định chuyện hôn sự của Tạ Kinh, sợ là có chút khó khăn.

Ninh thị không thể để nữ nhi một mình ra ngoài gặp mặt, cuối cùng cũng đi theo.

Ngũ nãi nãi Thôi thị và nãi nãi Liễu thị đã sớm đi tìm nhà mẹ đẻ.

Về phần nhị phòng, cả hai nãi nãi đều không đi, Tứ nãi nãi Hứa thị bởi vì đắc tội Nhị phu nhân đã bị vắng vẻ hoàn toàn, Nhị nãi nãi Chu thị thì ở nhà trông coi việc nhà, thay Nhị phu nhân lưu lại hậu phương.

Tóm lại, gia đình giàu có, chỗ không lớn, nước lại rất sâu.

Thẩm Dao làm một người quản lý vô tâm, vạn sự không hỏi, vạn sự không quản, thanh nhàn dẫn theo vãn bối đi đến điện Thiên Vũ.

Lúc đi vào, bên trong đại điện đã ngồi không ít người, nhìn lướt qua, vậy mà nhìn thấy được Thích Quý phi cùng Thái Tử phi.

Thích Quý phi ánh mắt luôn rơi trên người Thẩm Dao, thậm chí mang theo sự yêu thích trước nay chưa từng có.

Mọi người ra lễ chào hỏi lẫn nhau, theo thứ tự ngồi xuống.

Thích Quý phi chỉ vào Thẩm Dao nói với Bình Nam Vương phi,

“Cung yến mấy ngày trước đây, ta gặp được Lục phu nhân liền rất thích, thế gian vậy mà lại có người đẹp như vậy, ta ở hậu cung nhiều năm, cũng là lần đầu tiên gặp được.”

Bình Nam Vương phi ngoài mặt hàn huyên, trong lòng lại có chút lo sợ, ai mà không biết vị Thích Quý phi này mắt cao hơn đỉnh, trưởng tử được lập làm Thái Tử, nàng ở hậu cung cơ hồ là vênh mặt hất hàm sai khiến, kể cả Hoàng Hậu cũng tránh đυ.ng phải bà ta, hôm nay lại bất ngờ cúi đầu với Thẩm Dao, khiến người khác không hiểu được.

Trong lòng Bình Nam Vương phi không thích Thẩm Dao, trước mặt người ngoài lại phải bảo vệ đệ muội trong nhà.

“Đệ muội này của ta bẩm sinh đẹp còn chưa tính, tính tình hào phóng sảng khoái, mẫu thân ta yêu thương nàng không tả được.”

Bình Nam Vương phi không muốn người khác ca ngợi quá nhiều vẻ đẹp của Thẩm Dao, đây không phải là chuyện tốt.

Thích Quý phi lập tức hiểu ý, thuận theo lời,

“Tạ phu nhân hào phóng rộng rãi, ai nhìn lại không thích chứ?”

Thích Quý phi hàn huyên ở đây nửa ngày, thấy Thẩm Dao thờ ơ thì trong lòng không khỏi than khổ.

Hai ngày trước trong cung của bà ta biến mất hai người, hai người kia chính là quân cờ liên lạc của bà ta và Thích gia, cũng là người biết rõ chuyện hạ dược vào trong rượu ngày ấy, Thái tử đến nay hoàn toàn không biết gì, không có khả năng ra tay với người của bà ta, Hoàng hậu luôn luôn mặc kệ cung vụ, nếu là Lý Quý phi quấy phá, sợ là đã sớm làm ầm ĩ đến chỗ Hoàng đế, suy nghĩ mấy lần, Thích quý phi kết luận Tạ Khâm là chủ mưu sau màn.

Tạ Khâm là trượng phu của Thẩm Dao, làm sao có thể không biết Thẩm Dao bị hạ thuốc, chuyện này làm ầm lên hậu quả không dám tưởng tượng, Thích Quý phi không dám thương lượng cùng nhi tử, đơn độc chịu đựng, thật sự không chịu được nữa, dự định lấy lòng Thẩm Dao, mong Tạ Khâm thu tay lại.

Bình Nam Vương phi hôm nay còn có việc quan trọng, Thích Quý phi danh phận tôn quý cũng không thể giục được, chỉ có thể cười theo, không khí trong điện luôn gượng gạo.

Đúng lúc này, phía sau điện chạy đến một thị nữ, thần sắc thị nữ hoảng loạn nhìn Vương phi, muốn nói lại thôi, Vương phi cũng gấp, mặc kệ Thích Quý phi ở đây, thấp giọng hỏi,

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

Thị nữ lập tức che ở bên tai bà ta bẩm, “Nhị công tử Lý gia cùng công tử Đặng gia ở cửa hông sau điện đánh nhau.”

Bình Nam Vương phi tức đến ngã ngửa.

Thích Quý phi thấy nàng như vậy, cũng biết là xảy ra chuyện lớn, liền quan tâm nói, “Ngươi mau mau bận việc của ngươi đi, ta còn muốn đi thăm hỏi Bệ hạ, không quấy rầy nữa.”

Bình Nam Vương phi vạn phần áy náy, liên tục uốn gối xin lỗi, “Lơ là nương nương, là ta có tội, sau này mời ngài uống rượu bồi tội.”

Thích Quý phi nhìn thoáng qua Thẩm Dao, cười một tiếng hào phóng với Vương phi, “Chúng ta cũng coi như tỷ muội, không cần khách khí.”

Bình Nam Vương phi bên này tiễn đi Thích Quý phi và Thái Tử phi, gấp rút đi về hậu viện.

Mấy người Thẩm Dao cũng đi theo xem náo nhiệt.

Đến hậu điện, quả nhiên thấy hai vị công tử mặt bị thương.

Một người mặc áo tím, ngày thường phong thần tuấn lãng, vóc dáng cũng cao lớn một chút, lông mày có chút kiêu ngạo, chính là Nhị công tử Lý gia Lý Tuân.

Một người khác vóc người thấp tráng, đáy mắt mang theo mấy phần lệ khí, nhìn có vẻ không dễ đối phó, chính là công tử Đặng gia Đặng Nguy, Đăng Nguy sắc mặt khó coi, lúc này thấy Tạ Kinh, cuối cùng cũng bình tĩnh xuống.

Hai người không phải là má toác một mảnh da, thì là khóe miệng có máu.

Dáng vẻ đó cũng hài hước.

Tạ Kinh che miệng cười thầm.

Thẩm Dao trừng mắt liếc nàng ấy, “Ngươi còn không biết xấu hổ cười.”

Tạ Kinh mắt cười bay bay, “Liên quan gì đến ta, là chính bọn hắn đánh nhau, ta chỉ là người xem mà thôi.”

Thẩm Dao cảm thấy có chút đạo lý, nữ hài tử bị người khác thèm muốn chẳng lẽ là sai, ngược lại phải rộng lượng mới được.

“Đừng để ý bọn hắn nữa, chúng ta đi ra ngoài chơi.”

Tạ Kinh sớm chờ câu này của nàng, “Ta dẫn người đi chơi.”

Hai vị cô nương kéo tay nhấc váy đi ra ngoài, mấy người Bình Nam Vương phi và Ninh thị đang phân xử, không rảnh bận tâm Tạ Kinh, Tạ Văn Mẫn tinh mắt nhìn thấy, không đành lòng để các nàng vứt bỏ mình, vội vàng đuổi theo,

“Ta cũng đi, ta cũng đi.”

Người từ cửa hông Thiên Điện trốn ra.

Tạ Kinh đã tới hành cung mấy lần, đối với chỗ này rất quen thuộc, mang theo Thẩm Dao và Tạ Văn Mẫn, dọc theo hành lang phía tây quanh đi sau núi, đợi ra khỏi hành cung lại rẽ sang chỗ hồ nước phía đông.

Hồ nước phía đông hợp vào một dòng sông rộng lớn, sóng nước cuồn cuộn chảy xiết về phía kinh thành.

“Sông này chảy thẳng đến thủy quan mặt bắc kinh thành, hồ Thái Dịch trong cung chính là bắt nguồn từ đây, phía trước có một thủy tạ, đứng trên thủy tạ có thể ngắm nhìn cảnh vạn nước chảy xiết.” Tạ Kinh vừa giới thiệu, dẫn theo hai người tới một mảnh rừng trúc, trong rừng trúc có một gian gỗ bốn góc, cầu gỗ bằng phẳng dẫn đến mặt nước, ở chỗ cao nơi hồ nước và sông lớn giao nhau, xây một cái thủy tạ, dường như có tiếng cười nói vui vẻ truyền đến, Tạ Kinh ảo não nói,

“Bị người khác chiếm trước chỗ rồi.”

Nha hoàn trải một tấm khăn lụa lên chiếc ghế gỗ trong vọng lâu, sau đó bày lên những loại trái cây mang theo bên mình.

Tạ Kinh sợ muỗi, bên hông còn treo một túi thơm đuổi muỗi, trước khi đến nàng ấy đã làm mấy cái, tặng cho Thẩm Dao và Tạ Văn Mẫn mỗi người một cái, nàng ấy tự mình giúp Thẩm Dao đeo lên, liếc thấy bên hông nàng có treo một ống trúc nho nhỏ, ống trúc có màu vàng nghệ và được bao trong lớp vỏ dày,

“Đây là cái gì? Được điêu khắc rất tinh mỹ.”

Đây là bảo bối của Thẩm Dao, không phải lúc nào cũng cho người khác xem, nàng liền vội vàng bảo vệ,

“Không có gì, chẳng qua là đồ chơi săn chim của ta, đừng làm tổn thương tay ngươi.”

Tạ Kinh là người thông minh, liếc thấy Thẩm Dao má ửng hồng, chậc chậc vài tiếng, nháy mắt với Tạ Văn Mẫn ra hiệu,

“Nếu ta đoán không sai, nhất định là tín vật định tình của Lục thúc gia tặng người.”

Thẩm Dao mặt đỏ đến mang tai, đúng là Tạ Khâm tặng, định tình lại là chuyện vô căn cứ,

“Không có chuyện đó, được rồi, không phải dẫn chúng ta đến xem người sao?” Thẩm Dao nói sang chuyện khác,

Tạ Kinh lập tức liền ngồi thẳng lưng, làm ra một vẻ rất nghiêm túc, “Chờ một chút.” Lo lắng đến trán cũng ra mồ hôi.

Thẩm Dao và Tạ Văn Mẫn đều cười lên.

Người ngồi uống trà, câu được câu không nói chuyện phiếm.

Chỉ một lát sau, rừng cây sau lưng bỗng truyền đến một tiếng tiêu.

“Tới rồi tới rồi.” Tạ Kinh vẻ mặt hồi hộp lại e sợ, “Mỗi lần Bệ hạ đi tuần, đều chọn ra sĩ tử xuất sắc ở Quốc Tử Giám tùy giá, năm ngoái hắn đã đến qua, rất thích ở chỗ rừng trúc này thổi tiêu câu cá,” Tạ Kinh nghĩ nghĩ, đứng dậy xin lỗi với Thẩm Dao.

“Dao Dao, chọn ngày không bằng gặp ngày, ta muốn gặp mặt hắn, nếu hắn có ý cầu thân, ta liền dũng cảm thử một lần, nếu hắn không nguyện ý, ta cũng hết hy vọng.”

Thẩm Dao mặt tỏ vẻ do dự, Tạ Văn Mẫn ở một bên khuyên nhủ, “Ngài đồng ý nàng ấy đi, dù sao ngài cũng ở đây, cũng coi như được phụ mẫu chi mệnh, gặp mặt nhau cũng không ảnh hưởng toàn cục.”

Đầu năm nay lưu hành việc nữ tử gặp mặt nhau trước hôn sự, không tính là việc gì lớn.

Thẩm Dao quyết định xong, “Chúng ta đi cùng ngươi.”

Tạ Kinh cảm ơn, trước một bước nhấc váy lên dẫn đường, Thẩm Dao và Tạ Văn Mẫn đi sau nàng ấy hai bước, hóa ra hồ nước trong rừng trúc lõm vào một chỗ, rừng trúc rậm rạp, mơ hồ nhìn thấy một đình đài dựng ở trên mặt nước.

Hai người theo dấu chân của Tạ Kinh bước vào đường rừng, đi qua rừng trúc liền tiến đến phía sau đình đài, đợi đi vòng qua, liền thấy trên cầu hình vòm một nam tử bạch y đứng thẳng.

Hắn ta cao lớn thẳng tắp, lưng quay về phía Thẩm Dao không nhìn rõ được dung mạo, nhìn từ phía sau bóng lưng thấy khí chất phiêu diêu xuất trần, có vài phần khí thế như tiên nhân rời xa chốn nhân gian.

Thẩm Dao có lẽ là đã quen với khuôn mặt kia của Tạ Khâm nên không có nhiều hứng thú với mỹ nam tử này.