Thế Hôn

Chương 26.3: Còn giả vờ sao

“Hắn ta là ai?”

Tạ Văn Mẫn lại nhận ra người này, “Hắn ta à….Xuất thân như thế nào ta không biết, chỉ biết hắn là người được Thư viện Tung Sơn tiến cử vào Quốc Tử Giám làm khôi thủ, năm đó ở Thư viện Tung Sơn lấy sức một mình tranh luận với đám học giả, danh tiếng vang xa, về sau vào kinh thành, ở Hồng Phúc Lâu làm một bài phú, khí thế hùng hồn, bi thương thiên hạ, thật sự là khiến người ta kinh diễm.”

“Người bên ngoài đều nói, hắn có tài năng của Trạng Nguyên, năm sau tham gia khoa khảo, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ là người đứng đầu bảng.”

Thẩm Dao xoa xoa trán, “Thì ra là thế, tiểu cô nương trẻ tuổi nhìn loại nam tử tướng mạo tuấn mỹ, có tài hoa như vậy thì không thể đi được.”

Tạ Văn Mẫn ở bên cạnh cười khẽ, “Nói giống như người đã già bảy tám mươi tuổi vậy.” Thấy Thẩm Dao muốn phản bác, nàng ấy liền ồ một tiếng, “Cũng đúng, người đã có Lục thúc, trong mắt còn có thể để ý ai chứ?”

Thẩm Dao đúng là không còn lời nào để nói.

Thẩm Dao và Tạ Văn Mẫn đứng ở mái hiên, Tạ Kinh đứng ở dưới cầu, cùng nam tử kia cách năm bước nói chuyện.

Tuy nhiên, đúng lúc này, ở sau hành lang trong rừng truyền đến một tiếng vang vang, có lẽ là những bà tử nha hoàn của Tạ gia canh giữ ở đó đang cùng người khác rùm beng, Thẩm Dao muốn đi xem, đã thấy một nhóm xông ra khỏi vòng vây của người Tạ gia, đi vào chỗ thủy các, một phụ nhân dẫn đầu, bộ dạng miệng lưỡi bén nhọn, ánh mắt quét đến trên người Tạ Kinh, lộ ra nụ cười lạnh,

“A, đây không phải là đại tiểu thư của Tạ gia, một môn hộ danh giá ở Kinh Thành sao, đúng là không quan tâm mặt mũi của trưởng bối, cùng nam nhân hẹn hò riêng tư.”

Tạ Kinh lập tức thay đổi sắc mặt, vừa giận vừa tức, “Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta với hắn chỉ là tình cờ gặp nhau.”

Nam tử bạch y kia, thanh cao lỗi lạc thi lễ với người vừa đến,

“Vị phu nhân này, không nên vu hãm người khác không căn cứ, Tạ cô nương ở đây ngắm cảnh, tại hạ ở đây thả câu, vô ý ngẫu nhiên gặp nhau, làm sao có chuyện hẹn hò riêng tư?”

Phụ nhân kia không ăn thua kiểu này, bà ta chống nạnh nói,

“Ngươi dám nói hai người các ngươi không quen biết?”

Nam tử kia đứng chắp tay sau lưng, mỉm cười trả lời,

“Nhận biết, năm ngoái hoàng thành tổ chức thi từ ca hội, Tạ cô nương trình diễn tài nghệ, được Đế Hậu khen ngợi, thiên hạ này ai không biết?” Ngay sau đó hắn hành lễ cúi người với Tạ Kinh, nghiêm túc nói,

“Là tại hạ đường đột, xin cô nương thứ lỗi.”

Tạ Kinh cắn răng trên mặt xấu hổ.

Phụ nhân kia không biết Thẩm Dao, chỉ tưởng là mấy cô nương Tạ gia không hiểu sự tình ở đây du ngoạn,

“Kinh Nhi, dù nói thế nào đi nữa, thì hôm nay danh dự của ngươi bị hao tổn, ngươi đừng hồ đồ nữa.”

Thẩm Dao nghe được lời này, mặt tái lại, nàng hỏi Tạ Văn Mẫn, “Bà ta là người phương nào?”

Tạ Văn Mẫn lo lắng nói, “Bà ta là Nhị phu nhân Đặng gia, nhi tử của bà ta muốn lấy Kinh Nhi của chúng ta, nếu ta đoán không sai, Đặng gia bọn họ đã sớm đoán được người trong lòng của Kinh Nhi, cố ý ở đây ôm cây đợi thỏ, dùng cái này để áp chế nàng ấy, buộc nàng ấy gả cho Đặng gia.”

“Vô sỉ!”

Bên kia Tạ Kinh đã tức giận đến chảy nước mắt,

“Cữu mẫu, ta chẳng qua chỉ là tình cờ gặp một nam tử, cũng đáng để ngươi huy động nhân lực sao, có bản lĩnh thì ngươi hét to ra ngoài đi, Tạ Kinh ta cắt tóc đi làm ni cô!”

Thẩm Dao rất bực mình, cô nương gia gặp được nam nhân mình thích thì sao chứ, thế đạo này đối với nữ nhi gia chính là trói buộc tay chân như thế, sắc mặt nàng phát lạnh, chậm rãi bước ra, giữa lông mày có chút khí khái oai hùng làm người ta kinh ngạc,

“A, vị phu nhân này họ gì tên gì?”

Phu nhân Đặng gia lúc này mới dò xét nhìn Thẩm Dao một cái, chỉ thấy tiểu phụ nhân mỹ mạo xuất trần, không coi trọng lắm, chỉ vào Tạ Kinh nói, “Ta là tức phụ của phu nhân Quốc Công phủ thượng, cũng coi như là cữu mẫu của Tạ Kinh, đứa nhỏ này hành vi vô dáng, cho nên thay mặt trưởng bối quản giáo nàng.”

Thẩm Dao như nghe được trò cưới lớn nhất trên đời, mặt đầy châm biếm,

“Trưởng bối Tạ gia ở đây, còn chưa đến phiên người ngoài can thiệp, lúc nãy là ta dẫn tôn nữ trong nhà đến đây ngắm cảnh, vị công tử này ta cũng nhận biết, xem như là một trong môn sinh của phu quân ta, mọi người chẳng qua là nói mấy câu khách sáo, đang định từ biệt, lại bị ngươi hung hăng càng quấy định tội danh gặp mặt riêng tư,”

“Nếu như vậy, Đặng phu nhân sau này phải cẩn thận rồi, không được đi sai một bước, nhất định không được gặp bất kỳ ngoại nam, nếu không ta cũng học theo kiểu của ngươi, cho ngươi cái thanh danh lăng loàn.”

“Ngươi…”

Đặng phu nhân bị lời nói của Thẩm Dao làm tức điên lên, chỉ vào nàng hỏi đám gia nhân Đặng gia bên cạnh, “Nàng…Nàng ta là người phương nào?”

Đặng gia có mấy vị nữ quyến, trong đó có một tức phụ trẻ tuổi từ lời nói của Thẩm Dao đã nhận ra danh tính của nàng,

“Tẩu tẩu, vị này là Lục phu nhân Tạ gia, phu nhân mới cưới của Tạ Thủ phụ.”

Đặng phu nhân hai chân mềm nhũn, kém chút nữa đã ngã xuống, mắt trợn trừng, môi cũng run rẩy, suy nghĩ xem làm sao để xoay sở.

Trong khoảng trống này, Tạ Kinh đã đến sau lưng Thẩm Dao, cúi mặt không nói, Thẩm Dao cũng nhàn nhạt liếc qua nam tử kia, quả nhiên sinh ra một bộ tướng mạo tốt, xem ra hắn cũng dám làm dám chịu, Thẩm Dao miễn cưỡng kìm nén sự tức giận, nam tử kia có lẽ hiểu được đã chọc giận trưởng bối Tạ gia, cúi thấp người không dám lên tiếng.

Thẩm Dao nhàn nhạt nhìn Nhị phu nhân Đặng gia, “Đặng phu nhân, mở to mắt ngươi ra mà xem lại, ở đây có người riêng tư gặp mặt sao?”

Cáo mượn oai hùm nha, nàng lành nghề.

Đặng phu nhân kia chỉ kém không quỳ xuống, lén nhìn Thẩm Dao, bộ dáng bất cận nhân tình kia, giống Tạ Khâm đến mười phần, chắc là tướng phu thê, bà ta khom lưng thật thấp, không còn chút gì của sự hung hăng vừa rồi, cười nói theo,

“Là ta nhìn nhầm, hiểu lầm thân phu nhân gia, còn xin ngài đại nhân đại lượng, đừng để ý chuyện này.”

Thẩm Dao chỉnh lại ống tay áo, “Không để ý là không được rồi, ta là người không chịu được sạn trong mắt, Đặng phu nhân xem xem nên làm sao bây giờ.”

Đặng phu nhân không ngờ Thẩm Dao khó chơi như thế, cầu xin nhìn bên cạnh các tẩu tẩu, đệ muội, cháu gái bên cạnh, Đặng gia cũng không phải là một khối đồng nhất, thời khắc mấu chốt ai cũng không muốn bị Đặng Nhị phu nhân lôi xuống nước, một lại một người quả quyết lui sang bên Thẩm Dao, cuối cùng chỉ còn lại Đặng phu nhân và một gã sai vặt xa lạ.

Thẩm Doa chỉ vào gã sai vặt đứng thẳng sau lưng Đặng phu nhân, cười khúc khích,

“A, Đặng phu nhân, nhìn điệu bộ này, ngươi là đang cùng gia đinh trong phủ tư thông sao?”

Gã sai vặt kia nghe vậy vội vàng quỳ xuống, “Phu nhân hiểu lầm, tiểu nhân đi theo thiếu gia đến đây câu cá, tình cờ gặp phải phu nhân và tiểu thư nhà mình ở đây ngắm cảnh, tiểu nhân không có ý ngấp nghé Đặng phu nhân ạ.”

Đăng phu nhân mặt sưng như gan lợn.

Một vở hài kịch liền kết thúc như vậy.

Thẩm Dao ra ngoài, nhìn thấy những phu nhân tiểu thư trước đó ở trong thủy tạ du ngoạn đều chen đến bên ngoài rừng trúc, hiển nhiên là nghe được động tĩnh đều đến xem náo nhiệt, may mà nam tử kia đã rời đi từ một chỗ khác, nơi này ra tới đều là nữ quyến.

Mọi người thấy người dẫn đầu khí thế uy nghiêm, phong hoa tuyệt đại, chính là Thẩm Dao, còn Nhị phu nhân Đặng gia đi theo sau lưng nàng mặt mày xám xịt.

Bên trong đám nữ quyến kia có Tạ Văn Linh và bà bà Ôn phu nhân, bà bà nàng dâu hai người vội vàng đón tiếp, cùng Thẩm Dao hàn huyên một lúc.

Thẩm Dao nhìn Tạ Văn Linh khí sắc tốt đẹp, biết nàng ở Ôn gia sống không tệ, cũng yên tâm, nàng không có thời gian tán gẫu cùng mọi người, dẫn theo Tạ Kinh và Tạ Văn Mẫn về biệt uyển, trực tiếp tìm Đại nãi nãi Ninh thị.

Nàng đi vào, liền phối hợp ngồi tại chủ vị, dù Thẩm Dao tuổi còn nhỏ, nhưng trưởng bối chính là trưởng bối, bối phận cao thì có thể áp đảo người khác, nàng nói với Ninh thị,

“Những chuyện này ban đầu không phải do ta quản, ta cũng không có ý định can thiệp, chỉ là hôm nay Đặng gia suýt nữa làm hỏng thanh danh trong sạch của Kinh Nhi, gia tộc như vậy có muốn hay không, tức phụ ngươi tự mình suy xét đi.”

“Tức nhi cảm kích ân đức của thẩm thẩm, sau này chuyện hôn sự của Kinh Nhi nhất định sẽ suy xét thận trọng.”

Trong lòng càng ý thức được, không thể đắc tội Thẩm Dao.

Tạ Kinh quỳ sau lưng Ninh thị lè lưỡi với Thẩm Dao, Thẩm Dao trừng mắt liếc nàng ấy một cái rồi về phòng.

Buổi chiều nghỉ một giấc, chủ tớ hai người lén vào rừng săn hai con thỏ rừng về, đêm nay nướng thịt thỏ ăn, ăn xong đi dạo trong sân tiêu hóa, khoảng giờ Tuất thì về phòng.

Mệt mỏi một ngày, Thẩm Dao buồn ngủ không chịu được, nhìn cái giường rộng lớn nàng sinh lòng sợ hãi, cân nhắc một hồi, quyết định trốn vào giường La Hán nằm, chỉ là ngủ chưa được bao lâu, bị muỗi đốt vài cái, thực sự nhịn không được, trông mong nhảy lên giường ngủ.

Một giấc này ngủ thật say.

Yến Sơn khí hậu mát mẻ, Bích Vân sợ nàng bị cảm lạnh, trong phòng không có đặt khối băng, đêm nay lại không có gió, Thẩm Dao bị nóng mà tỉnh, khi mở mắt ra đập vào mắt là cằm quen thuộc, một đoạn xương hàm ở trước mắt nàng, hầu kết nhấp nhô lên xuống.

Thẩm Dao đứng hình một lúc, nhiệt độ dưới thân liên tục truyền đến ngực, đột nhiên bừng tỉnh, bật lên lùi về sau.

Tạ Khẩm bị nàng giật mình làm cho tỉnh, hắn vuốt trán đứng dậy, ngước mắt nhìn nàng.

Thẩm Dao vừa xấu hổ vừa tức giận không chịu được, l*иg ngực phập phồng dữ dội, “Thật xin lỗi.”

Tạ Khâm không hề ngạc nhiên, chỉ là lúc Thẩm Dao né tránh, không cẩn thận đá phải hắn, đạp vào vị trí không tốt lắm, hắn có chút nhịn đau không nổi, trầm mặt không nói gì.

Thẩm Dao có chút oán trách hắn, “Sao ngài không đẩy tôi ra?”

Nếu nàng nhớ không lầm thì tư thế vừa rồi, hình như nàng đang ở trong vòng tay hắn.

Quá mập mờ.

Tạ Khâm không có để ý đến nàng, mặt không đổi sắc nói, “Ta cũng ngủ.”

Thẩm Dao không phản bác được.

Sau một hồi nháo nhào, áo yếm bên trong đã ướt sũng.

Dính nhớp nháp trên ngực và lưng thật khó chịu.

“Tạ Đại nhân, phiền ngài nhường đường một chút, tôi muốn đi thay y phục.”

Tạ Khâm cũng ra một thân mồ hôi, trước một bước vén rèm ra khung giường.

Thẩm Dao đi theo.

Nhận thấy Tạ Khâm có thể sẽ ở lại đêm nay, Thẩm Dao hôm nay đặc biệt bảo Bích Vân dùng bình phong ngăn cách phòng tắm.

Trái phải đều có một cái thùng tắm.

Một người ở phía đông, một người ở phía tây.

Tiếng nước xối xả xen lẫn, ai cũng không nói gì.

Thẩm Dao sợ ánh sáng lọt qua, đã thổi tắt đèn gió trên bàn dài, Tạ Khâm lại không tránh né gì, để nguyên đèn treo tường, Thẩm Dao có thể nhìn rõ ràng bóng dáng cao lớn của hắn chiếu trên bình phong, thậm chí…

Thẩm Dao bị dọa quay lưng đi.

Gã này….quá ghê gớm!

Tạ Khâm lau xong người trở về phòng, Thẩm Dao tắm chậm, tắm xong lại gọi Hạnh Nhi đi tìm khối băng đến giải nhiệt, đến lúc trở lại giường,

Tạ Khâm im lặng nằm ở bên ngoài giường, giống như đã ngủ.

Thẩm Dao nhẹ tay nhẹ chân, từ bên cạnh hắn mò qua.

Trở lại bên trong, nàng lấy ra một cái áo yếm cũ đã chuẩn bị sẵn, trước tiên buộc một vòng trên cổ tay mình, sau đó đưa vào góc thành giường, Tạ Khâm nghe thấy tiếng động sột soạt bên kia truyền đến, liếc mắt nhìn qua, dựa vào ánh sáng bên ngoài nhìn thấy nàng buộc cổ tay trái của mình vào thành giường.

Một ngọn lửa giận bùng đến ấn đường, Tạ Khâm đưa tay lật cái nút chưa thắt tốt kéo ra, kéo cổ tay nàng qua, lấn người lên, thẳng thừng nhìn chằm chằm vào nàng, lạnh giọng nói,

“Phòng ai vậy.”

Thẩm Dao ủy khuất, tránh đi ánh mắt sắc nhọn của hắn, “Phòng chính mình.”

Hơi thở nóng rực của hắn gần như lăn xuống, hai gò má của nàng giao hòa cùng sóng nhiệt.

Tạ Khâm treo trên người nàng, khuỷu tay từ từ cong xuống, hai tay cởi đi áo yếm trên cổ tay nàng,

“Thẩm Dao, nếu ta muốn nàng, nàng trốn được sao?”

Ánh mắt lại lần nữa giao nhau với nàng, Thẩm Dao theo bản năng tránh né,

Tạ Khâm lại không cho nàng cơ hội, “Còn giả vờ nữa sao?”