Thế Hôn

Chương 24.1: Đó là cảm kích, không phải cảm tình

Ánh chiều tà le lói, Thẩm Dao bày xong bữa tối, sai người đi mời Tạ Khâm dùng bữa, biết được Tạ Khâm đã về nha môn.

Nàng sửng sốt kinh ngạc, chắc không phải nửa đường về để đưa dầu thuốc cho nàng, giờ lại quay lại làm việc đó chứ?

Bích Vân thấy sắc mặt nàng cổ quái, nghẹn một bụng cười, đợi đến lúc ăn cơm xong dùng đi đến vườn tiêu thực với Thẩm Dao liền nói,

“Xem ra Hầu gia đã sinh tình với người rồi.”

Nhưng Thẩm Dao lại không dám gật bừa, “Đó là cảm kích, không phải cảm tình.”

Nói cho cùng hắn là vì cảm kích phần giúp đỡ năm đó của nàng, vẫn luôn bao dung nàng, che chở nàng, Thẩm Dao sẽ không tự mình đa tình đến mức cho rằng Tạ Khâm sinh lòng ái mộ với nàng.

Về phần hôm nay, có lẽ là có tiếp xúc da thịt với nàng, muốn chịu trách nhiệm.

Thẩm Dao cảm thấy áp lực bội phần.

Hôm nay Tạ Khâm quá khác thường, đã gây nên xôn xao ở triều đường.

Đầu tiên là cáo nghỉ không thượng triều, đây đã là tin chưa từng nghe được, ăn trưa vừa qua một cái lại không thấy tăm hơi.

Đến nỗi Trịnh Cách lão không màng cái nắng như thiêu đốt nhìn về phía tây trong đình,

“Hôm nay mặt trời hẳn là mọc ở đằng Tây?”

Lữ Thượng thư ở bên cạnh hất ống tay áo tiếp lời, “Mọc ở đằng Tây hay không thì không biết, nhưng lão phu xác định Tạ phủ hôm nay sóng êm gió lặng.”

Trừ việc phu nhân ở nhà sinh con, Trịnh Các lão không thể tưởng tượng được vì chuyện gì mà Tạ Khâm không thượng triều.

“Đây chính là tên điên quên ăn quên ngủ hả.”

Chư vị Các lão tụ tập dưới hành lang mái hiên ở điện Văn Hoa uống trà ăn dưa lạnh, mở đầu kết thúc câu chuyện đều là nghị luận về Tạ Khâm.

“E là có liên quan đến Tạ phu nhân, buổi sáng lúc Tạ Đại nhân nhập các, ta nhìn thấy da miệng của hắn đều rách rồi, nhất định là kiệt tác của Tạ phu nhân.”

“Khà khà khà đừng thấy Tạ Thủ phụ trầm ổn chín chắn, người ta cũng mới hai mươi lăm, đang ở độ tuổi sung mãn nhất, khuê phòng nóng bỏng một chút cũng khó tránh khỏi.” Một nhóm ông già cười toe toét.

“Thanh Chấp cũng có ngày hôm nay.”

“Vị Tạ phu nhân kia rất được, là một nhân vật.”

“Ta cũng nghe nói rồi, xà nhà của Ôn gia suýt chút nữa đã bị nàng ta xốc lên.”

“Theo ta thấy, nàng ta không phải là nghĩa nữ của Thẩm đại nhân và Đoàn phu nhân, sợ là khuê nữ ruột thịt, các người chắc vẫn nhớ vị Thái phu nhân kia của Đoàn gia ở Kế Châu năm đó gõ trống kêu oan cho trượng phu, ầm ĩ đến mức dư luận xôn xao, ngày tháng sau này của Tạ đại nhân ôi chao…… có người thu thập hắn.”

Lữ Thượng thư hừ nhẹ một cái, “Đường đường Thủ phụ, quay đầu cũng đừng trở thành người bị thê quản nghiêm.”

Trịnh Các lão hắng hắng giọng, điềm nhiên như không có việc gì nói, “Thê quản nghiêm cũng không có gì không tốt.”

Thị lang Lễ Bộ ở bên cạnh nhẹ nhàng đẩy Lữ Thượng thư, lại lặng lẽ dẩu dẩu môi về phía Trịnh Các lão, Lữ Thượng thư lập thức hiểu ra, đầu tiên là xấu hổ một lát, sau đó âm thầm khinh thường.

Phong thủy của Nội Các này không tốt lắm, Thủ phụ cùng Thứ phụ đều là thê quản nghiêm, đường đường nam tử hán đại trượng phu sống dưới da^ʍ uy của nữ nhân làm sao mà được.

Lữ Thượng thư xấu hổ khi làm bạn với những người này, chắp tay sau lưng đang định rời khỏi nha môn, thì một bóng dáng thon dài bước vào đại sảnh trước mặt, chỉ thấy hắn mặt như ngọc lạnh không nhìn ngang ngó dọc đi về phía gian nhà chính giữa ở phía Bắc.

Khi tới gần ngưỡng cửa, quăng tới một ánh mắt lạnh lùng trang nghiêm.

Mọi người cuống quýt tan tác như chim muông, ai bận việc người nấy.

Sáng sớm ngày hôm sau, cổ tay Thẩm Dao không còn đau nữa, dấu vết trên người cũng tiêu tan hơn phân nửa, chỉ có hai chân bởi vì đêm trước liên tục ở một tư thế quá lâu nên vẫn còn có chút nhức mỏi.

Ngày hè nóng bức, ban đêm Lão thái thái ngủ không yên giấc, sáng sớm luôn phải ngủ bù, không ai dám đi quấy rầy bà, Thẩm Dao như thường lệ đến vườn trái cây kiểm tra cây con trước, khoảng đất trống vốn không lớn, đã là một vùng thảm cây xanh xanh, nhánh cây sau khi lai ghép đã không giống lúc ban đầu, một số cây con phát triển nhanh chóng, đến năm sau chắc sẽ có thành quả.

Thẩm Dao mặc dù đã thử nghiệm lai ghép giữa các loại trái cây khác nhau, nhưng lại đặt trọng tâm vào đào mận, nàng chờ mong ăn được quả xuân đào căng bóng mọng nước.

Bận rộn dưới ánh nắng ban mai một canh giờ, về chính phòng tắm rửa, định thay một bộ y phục thoải mái dễ chịu rồi đến thượng phòng thỉnh an Lão thái thái.

Bích Vân vẫn đang tưới nước bón phân trong vườn, Lê ma ma tiến vào hầu hạ nàng, thần sắc sầu thảm,

“Phu nhân, lão nô vừa mới đến phòng nghị sự đưa tờ đơn mua sắm, trong đó đã xảy ra cãi vã.”

Thẩm Dao kinh ngạc, “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Lê ma ma chải tóc cho nàng, “Hôm qua thôn trang ở Giang Nam của Tạ gia chúng ta đưa tơ lụa đến, là dự định chuẩn bị may xiêm y dùng vào mùa thu cho chủ tử, tuy nói đều là gấm vóc lụa là thượng hạng, nhưng cũng có phân chia thứ bậc cao thấp, chuyện ở thôn trang cho tới giờ đều là Nhị lão gia chưởng quản, đêm qua đồ dĩ nhiên được đưa đến cho Nhị lão gia xem qua trước.”

“Nhị phu nhân dẫn theo Nhị nãi nãi cùng Tứ cô nương đi qua, nghĩ là Nhị nãi nãi vất vả việc nhà, chọn một cuộn tơ lụa màu tương phi(*) cho nàng ấy trước, lại chọn một cuộn tơ lụa màu đỏ tươi cho Tứ cô nương, sau đó không viết thế nào bị Tứ nãi nãi biết được, có lẽ là Tứ nãi nãi cố ý để lộ sự việc ra ngoài, chọc cho Đại phu nhân vô cùng bất mãn, Đại phu nhân sáng sớm đã lý luận với Nhị phu nhân ở phòng nghị sự, nói là đồ của Công gia, cớ sao tự mình chọn trước, Nhị phu nhân hết sức mất mất, dĩ nhiên là chối bay chối biến, sau đó là Nhị lão gia đến nói do bản thân sơ suất, xin Đại phu nhân rộng lòng tha thứ, mặt mũ của Nhị phu nhân mới dễ nhìn chút.”

(*)湘妃色 - Tương Phi sắc

“Nói câu công bằng thì, Nhị tẩu quả thực không nên chọn trước, không nói bên phía trưởng phòng, bên trên còn có Lão thái thái cơ mà.”

“Thì thế, chưởng gia nhiều năm như vậy vẫn là đầu tiên mất mặt như thế, Nhị phu nhân tức giận không nhẹ, có lẽ muốn âm thầm trừng trị Tứ nãi nãi.”

Chờ khi Thẩm Dao đến Diên Linh Đường, Đại phu nhân đã ầm ĩ sự việc đến nơi này của Lão thái thái rồi,

“Mẫu thân, Nhị đệ muội chưởng gia nhiều năm như vậy, tuy nói vất vả càng nhiều công cán càng cao, nhưng không nên làm ra loại chuyện đường rẽ như vậy, hạ nhân khắp nhà đều đang nhìn đấy, đương gia chủ mẫu bất kính bà bà cao tuổi, không thương cảm vãn bối tuổi nhỏ, ngược lại tự mình chọn trước, nói ra thì người bên ngoài chỉ nói Tạ gia chúng ta không có phép tắc.”

Lão phu nhân day trán không lên tiếng, thấy Thẩm Dao tới, vẫy tay ra hiệu nàng nàng qua, Thẩm Dao kỳ thực cũng không muốn lội vào vũng nước đυ.c này, là Lão thái thái sai người mời nàng tới, nói là có chất liệu tốt bảo nàng đến chọn, mới không thể không tới, lúc này liền ngồi bên cạnh Lão thái thái, giữ im lặng lắng nghe.

Nhị phu nhân không cam lòng yếu thế, “Đại tẩu cần gì phải lấy một chút việc vặt vãnh lông gà vỏ tỏi mà làm om sòm, đã nói là Nhị lão gia thuận miệng nói đùa một câu, chất liệu đều giống nhau, chọn trước chọn sau có gì quan trọng, Đại tẩu thích so đo như vậy, toàn bộ đưa đến đại phòng đi, các người chọn xong còn lại cho chúng ta, chúng ta tuyệt đối không nói hai lời.”

Ngược lại đã dựng khung lên cho Đại phu nhân.

Đại phu nhân vuốt chén trà cười lạnh, “Nhị đệ muội không cần trả đũa, chúng ta chuyện nào ra chuyện đó, nếu muội thật sự đưa qua, ta dĩ nhiên nhận tấm lòng của muội cũng cảm kích trong lòng, chỉ là chuyện đêm qua, đã sai quy tắc, nhất định phải cho lời giải thích.”

Hai người không ai chịu nhượng bộ.