Tạ Khâm vừa nhanh vừa chuẩn nắm lấy hai vai nàng, đỡ nàng đứng dậy an toàn, đợi nàng đứng vững, chắp tay sau lưng nhìn nàng.
Có một chút phức tạp âm thầm dâng lên từ đôi mắt như vực thẳm.
L*иg ngực của hắn quá rắn chắc, Thẩm Dao va vào một cái, cái trán đau cực kỳ, nàng che lấy trán căn bản không dám ngước mắt lên, ngửi thấy hơi thở mát lạnh mang theo hương tùng quen thuộc kia, cũng biết là ai đến.
Hậu tri hậu giác ý thức được mình vừa nói cái gì, da đầu lập tức nổ tung.
Thanh thiên bạch nhật, đường đường Thủ phụ sao lại về sớm như thế?
Thẩm Dao không được tự nhiên ngước mặt lên, cất giấu mấy phần e ngại bị bắt tại trận, hành lễ với hắn,
“Hầu gia tới bao lâu rồi?”
Tạ Khâm thần sắc bình tĩnh, nhẹ nhàng nói ra hai chữ, “Vừa tới.”
Thẩm Dao cũng không đoán được hắn nghe được bao nhiêu, cố ra vẻ bình tĩnh mỉm cười, hai tay vỗ vỗ hơi nóng trên gò má, tránh người ra,
“Mời ngài vào ngồi.”
Trong phòng Bích Vân cũng bị dọa cho phát sợ, vội vàng đặt khay kim khâu trong tay xuống, quỳ dập đầu với Tạ Khâm, pha một bình trà mang vào rồi chuồn luôn, Thẩm Dao nháy mắt với nàng ấy ép nàng ấy ở lại, nhưng Bích Vân không dám, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Thẩm Dao hận đến mức nghiến răng.
Tạ Khâm ngồi xuống chiếc ghế bành ở Đông Thứ gian, Thẩm Dao theo thói quen đi về phía giường La Hán ở phía đông, thấy hắn ngồi ở phía Tây, cũng đi theo ngồi đối diện hắn, con ngươi đen láy bất an đảo nửa vòng, nghĩ thầm cái người này tới thật đúng lúc, bắt quả tang này ngay tại trận, thôi, nàng nói đều là lời thật, cũng không oán được nàng, lòng Thẩm Dao bình tĩnh lại, rót cho hắn một chén trà.
“Trời nóng, ngài uống chén trà giải khát.”
Tạ Khâm cầm chén trà không nhúc nhích, ánh mắt ẩn chứa mấy phần lạnh lẽo,
“Người nên giải khát là phu nhân nàng.”
Thẩm Dao sặc nước miếng.
Xem ra là đã nghe tại trận.
Con người nàng đây da mặt dày, giả vờ như nghe không hiểu, biết nghe lời phải rót cho mình một chén trà, “Tôi quả thực khát nước.”
Lại liếc nhìn ngoài cửa sổ, mặt trời ngả về tây, ánh chiều tà đỏ lửa nhuộm sân thành một vùng vàng kim, đối với Tạ Khâm mà nói, canh giờ thế này đã về phủ quả thực là không thể tưởng tượng được.
“Sao canh giờ này ngài đã trở về rồi?”
Tạ Khâm mặt mày nhàn nhạt, cầm lấy chén trà nóng nhấp một ngụm, vào miệng cực chát,
“Không trở về sao nghe lời nói từ đáy lòng này của phu nhân.”
Người này có xong hay chưa vậy.
Rõ ràng là nghi ngờ nàng, muốn ép nàng hiện nguyên hình.
Thẩm Dao vén tóc mai bị rối lên, nhìn trái nhìn phải nói với hắn,
“Hầu gia trở về thật sớm, vừa lúc tôi đi căn dặn phòng bếp làm ít món ngài thích ăn.”
Mắt thấy nàng muốn đứng dậy, Tạ Khâm khẽ thở dài một tiếng, đổi một giọng điệu khác, “Không vội, ta tìm nàng có việc.”
Thần kinh căng thẳng của Thẩm Dao hơi thả lỏng, Tạ Khâm vẫn là Tạ Khâm, vô sự bất đăng tam bảo điện(*), như vậy là tốt nhất, khẩu khí kia vẫn chưa hoàn toàn dỡ xuống, chỉ thấy hắn móc ra một bình thuốc màu nâu từ trong tay áo,
“Vươn tay ra.”
(*)无事不登三宝殿 - Vô sự bất đăng tam bảo điện: ý chỉ không có việc gì thì không đến gõ cửa, không đến thăm hỏi
Trái tim của Thẩm Dao lại nhấc lên, ánh mắt sững sờ, cứng đờ không nhúc nhích.
Tạ Khâm hơi híp mắt lại, hàm chứa sắc bén.
Lúc này đến phiên Thẩm Dao thất bại.
Một người không dám vội ép đối phương sợ phản tác dụng, một người không dám chọc giận đối phương, sợ chọc thủng lớp giấy dán cửa sổ kia.
Hai người ngươi tới ta lui, duy trì được loại thăng bằng vi diệu nàng.
Gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Dao căng thẳng đến mức đỏ bừng, duỗi cổ tay tối qua bị hắn lôi kéo ra, suy nghĩ cứ thế đưa ra chẳng phải tương đương với việc thừa nhận mình đang ngụy trang ư, liền giả vờ nghi ngờ nói,
“Cũng không biết làm sao nữa, đang êm đẹp lại có một vết đỏ thít chặt, sợ là ác quỷ quấn thân.”
Tạ Khâm thật sự bị tức đến mức không thể phát cáu, không chịu thừa nhận thì thôi đi, một hai phải vòng vo mắng hắn.
Hắn vẫn không nhỏ mọn đến mức phân bua với thê tử, mặc nàng mắng.
Thẩm Dao âm thầm sảng khoái một phen, đắc ý cong cong môi.
Nàng lại không mắng sai, tối qua hắn không đáng hận cực kỳ sao, lột một lớp da sói đội lốt cao quý, chờ đã, nàng đang nghĩ gì vậy?
Thẩm Dao túng quẫn đến mức hai gò má nóng lên, nhanh chóng phủi những tạp niệm linh tinh kia đi.
Tạ Khâm liếc gương mặt đỏ bừng của nàng, “Thêu khăn.”
Thẩm Dao nghe theo chỉ dẫn của hắn y như con rối, móc chiếc khăn thêu ở bên hông ra.
Tạ Khâm nhận lấy, gấp lại rồi đặt dưới cổ tay nàng, rồi vặn mở miệng bình, đổ một tí dầu thuốc ra, sau đó cầm lấy cổ tay nàng, bụng ngón tay nhúng dầu thuốc xoa bóp qua lại ở chỗ vết thương của nàng.
Bàn không rộng lắm, Tạ Khâm lại bẩm sinh cao lớn, lúc nghiêng người qua, gần như có thể ngửi thấy một cỗ lạnh lẽo trên người hắn.
Thần sắc của hắn cực kỳ chuyên chú, sức lực của bụng ngón tay từ nhẹ đến nặng, cẩn thận tỉ mỉ giúp nàng thư giãn kinh lạc.
Dầu thuốc đặc biệt thấm lạnh, dần dần trên da thấm ra một chút cảm giác nóng rát, trong lòng Thẩm Dao cũng nóng rát theo,
khoảng cách quá gần, gương mặt kia không có chút góc chết nào đánh thẳng vào giác quan của Thẩm Dao, lòng bàn tay kéo mu bàn tay của nàng, là nhiệt độ nóng hổi quen thuộc.
Trong lòng Thẩm Dao không được tự nhiên, quay mặt đi, ngồi ngay ngắn.
“Hôm nay Đại nhân không bận?”
Tạ Khâm đã nhận ra, cô nương này tâm trạng tốt thì gọi hắn một tiếng Hầu gia, lúc muốn tránh hiềm nghi lại gọi hắn là Đại nhân, y như hồ ly nhỏ, cao hứng liền nhảy nhảy nhót nhót ra ngoài giương nanh múa vuốt, vừa phát hiện không ổn thì lập tức lùi về hốc cây.
Hắn nhẹ giọng nói, “Không bận.”
Thảo nào.
Trong ấn tượng của Thẩm Dao, Tạ Khâm dãi gió dầm mưa, thức khuya dậy sớm, chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Tạ Khâm thường một lòng nhào vào công vụ, dĩ nhiên việc bận mãi không xong, hôm nay quả thực bị Thẩm Dao đánh cho trở tay không kịp, trong lòng tắc nghẽn, sau khi xử lý xong công vụ cấp bác, lại nghĩ tới trên người nàng có thương tích, buổi chiều nhờ Thái y có được dầu thuốc hoạt huyết tốt nhất, vội vàng trở về chữa thương cho nàng,
trong lúc vô tình đã nghe được lời của nàng ngay tại trận.
Trong lòng Tạ Khâm không thể nói rõ là tư vị gì.
Có chút buồn bực nàng, lực xuống tay cũng tăng thêm chút, khiến Thẩm Dao đau đến mức khẽ oái một tiếng, giọng nói này vừa kéo dài lại thanh mảnh, như phát ra từ trong xương cốt, giống như tối hôm qua…… Ánh mắt Tạ Khâm có chút trầm xuống.
“Dám hỏi phu nhân, trong phủ có chuyện gì không như ý nàng?” Cặp mắt kia của Tạ Khâm quá có sức quan sát, dường như chỉ cần bị hắn nhìn chăm chú, thì không có chỗ nào để chạy trốn.
Thẩm Dao chớp mắt, đây là cái nào ra cái nấy, “Không…… không có.”
Ngữ khí là lạ của chàng trai này, trước đây chỉ khi có người ngoài mới gọi nàng là phu nhân, lúc riêng tư không chỉ có chưa từng gọi, thậm chí ngay cả tên của nàng cũng cực ít khi gọi, hôm nay vừa mở miệng một tiếng phu nhân, chắc có lẽ không muốn nàng chịu trách nhiệm, không cần thiết.
Khóe môi của Tạ Khâm giật giật khe khẽ đến mức không thể thấy, “Đó chính là trên bếp lò cần phải có phu nhân xuống bếp, ở phòng kim khâu cần phải có phu nhân làm thủ công?”
Tay Thẩm Dao đỡ trán, tránh khỏi ánh mắt nóng bỏng của hắn,
“Cũng không có……”
Sức lực trên tay Tạ Khâm không giảm, “Phu nhân không hài lòng chỗ nào, cứ việc nói ra.”
Thẩm Dao nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Chẳng qua là tôi thuận miệng nói một chút thôi, ngài đừng coi là thật.”
Bây giờ chữ mà Tạ Khâm không muốn nghe thấy nhất chính là “thuận miệng nói một chút”,
“Ta vẫn luôn coi phu nhân là người dám làm dám chịu, không ngờ mọi việc đều là thuận miệng nói một chút.”
Thẩm Dao đã không nặn ra nụ cười được nữa, ánh mắt đảo quanh, đang tìm khe tường nào đó, có thể chui vào được kẹp chết chính mình cho rồi.”
“Không có, chỗ nào chỗ nấy đều khá tốt.”
“Vậy chính là có người không cung phụng nàng như tổ tông?”
Thẩm Dao bị hắn ép buộc đến nỗi trán đều đang bốc lên khói xanh, mất hết kiên nhẫn, sắc mặt tê rần hỏi, “Đều nói trong bụng Tể tướng có thể chứa nổi thuyền, sự độ lượng của Tạ Thủ phụ sao lại nhỏ hẹp như vậy, tôi bồi tội với ngài vẫn không được sao?”
Tạ Khâm không nói một lời, nếu không phải trong bụng có thể chứa nổi thuyền, nàng tưởng rằng nàng còn có thể ngồi nói chuyện hẳn hoi ở đây à?
Tạ Khâm nhớ tới câu “Nhìn sắc mặt hắn sống qua ngày” kia của nàng, cuối cùng cũng không tiếp lời nữa, bỏ qua cho nàng.
Không chỉ có như thế, ngược lại còn ngồi ngay ngắn tiếp tục chuyên tâm xoa bóp.
Thẩm Dao nhìn Tạ Khâm như vậy, trán đều đang đổ mồ hôi, nếu như người ngoài ở đây, nàng liền giống như một con cọp cái hô to gọi nhỏ với trượng phu, mà hắn……
Thẩm Dao kịp thời ngăn chặn ý tưởng điên cuồng sinh trưởng, hít một hơi thật sâu, “Xin lỗi, tôi thất ngôn rồi, Đại nhân đừng để ý.”
Tạ Khâm xoa xong nửa vòng trước lòng bàn tay, lại đổi thành mu bàn tay, sau đó liền cũng không nói gì thêm nữa.
Rơi vào trong mắt Thẩm Dao, cứ như thể là hắn đã bị nàng chèn ép.
Thẩm Dao dở khóc dở cười.
Một lúc sau, cuối cũng cũng giúp nàng bôi dầu thuốc lên chỗ vết thương, Tạ Khâm buông nàng ra, cầm khăn ướt bên cạnh lên lau tay.
Thẩm Dao hoạt động cổ tay, quả nhiên thoải mái hơn nhiều, “Nhìn thủ pháp này của ngài, trước kia cũng thường xoa bóp?”
Tạ Khâm nói, “Hằng năm bôn ba bên ngoài, không thiếu được thương gân động cốt.”
Thẩm Dao đã hiểu rõ, không khỏi có mấy phần đau lòng cho hắn.
Làm Thủ phụ cũng không dễ dàng.
Làm phu nhân giả của Thủ phụ thì càng không dễ dàng.
Nàng nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, canh giờ vẫn coi như sớm, thời gian ban ngày của mùa hè lại dài, chưa đến lúc dùng bữa tối, nàng cũng không thể thúc giục Tạ Khâm rời đi, nhưng hai người ngồi không ở đây, thực sự là nhàm chán.
Tạ Khâm dĩ nhiên biết nàng đang nghĩ gì, rất nhanh đưa ra lời cáo từ, trên người hắn dù sao cũng gánh chức vị quan trọng, không thể nào thật sự có thời gian nhàn hạ rảnh rỗi sống qua ngày.
Thẩm Dao đưa mắt nhìn theo hắn rời đi, cảm xúc ngũ vị tạp trần.
Lúc này, Bích Vân chui ra từ trong đường hẻm (giữa hai bức tường), cười hì hì tiến đến bên tai Thẩm Dao,
“Cô nương, mặt đau không?”
Thẩm Dao lúng túng cười một cái, chân trước chê nam nhân quyền cao chức trọng không đủ săn sóc, chân sau liền tới chữa thương cho nàng.
Vả mặt tới quá nhanh.
“Là rất đau.”