Lời giải thích của bên ngoài là, Hoàng đế không muốn nhìn thấy hai nhi tử vì một nữ nhân mà tổn thương hòa khí, dứt khoát đề nghị Tạ Khâm đến cưới, vừa hay Tạ Khâm từng gặp mặt Thẩm Dao một lần ở Thẩm gia, vừa gặp đã chung tình nên liền đồng ý.
“Thật sự là bị ép sao?” Tạ Kinh bỗng nhiên cười cười một cách giảo hoạt, thừa dịp Thẩm Dao không đề phòng, lẳng lặng vén tay áo của nàng lên, “Nhìn xem đây là ấn ký gì?” Dứt lời liền mang giày cười né tránh.
Thẩm Dao liếc nhìn, chỗ bị Tạ Khâm siết chặt đêm qua đã hiện ra một vết đỏ, lập tức xấu hổ giận giữ không chịu nổi, nàng tức đến mức đứng dậy đuổi theo Tạ Kinh.
“Ngươi còn chưa có xuất giá đâu đấy, có cần mặt mũi nữa không vậy?”
“Đừng có trách lên đầu ta, là chính người không che giấu tốt, mấy thẩm thẩm đều nhìn thấy rồi, còn âm thầm ngưỡng mộ tình cảm tốt của người và Lục thúc gia.”
Tạ Kinh nhảy lên nhảy xuống y như một con chim, Thẩm Dao không phải cánh tay đau thì là đùi mỏi nhừ, đuổi được mấy bước liền đau đến mức nàng không thở nổi.
Ầm ĩ một trận lại bắt đầu lo âu về hôn sự của Tạ Kinh,
“Cô nương gia ấy, hôn sự không thể tự mình làm chủ, mới là bi ai lớn nhất.”
“Phải đó,” Sóng nước lấp lánh trên mặt hồ phản chiếu trong mắt Tạ Kinh, đáy mắt nàng ấy thoáng qua một chút thất vọng, “có lúc ta nghĩ, nếu ta có thể sinh ra ở một tiểu môn tiểu hộ cũng chưa hẳn không tốt, chí ít phụ mẫu sẽ chọn cho ta một lang quân vừa ý, không cần hắn phải quyền cao chức trọng, tiểu phu thê đóng cửa sống qua ngày cũng khá tốt.”
Cái này trái lại giống với cách nghĩ của Thẩm Dao.
“Nếu như là môn đăng hộ đối, ngươi liền tự tranh thủ cho mình.”
Tạ Kinh nói, “Vì sao một hai phải môn đăng hộ đối?”
Thẩm Dao nghĩ tới kinh nghiệm của mình, cười nói, “Môn đăng hộ đối mới có thể dài lâu.”
“Phu thê một mặt phải môn đăng hộ đối, một mặt, cũng phải sánh vai mới được, một người kém người kia quá nhiều, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.” Hôn nhân mơ ước của nàng, không cần nhìn sắc mặt người khác, không cần ngẩng đầu kiếm sống, không chỉ có nam nhân phải có năng lực nuôi gia đình, bản thân nàng cũng có một nghề thành thạo.
Tạ Kinh nghi ngờ nhìn Thẩm Dao, thầm nghĩ hôn sự của nàng cùng Tạ Khâm không thể coi là môn đăng hộ đối, càng không thể kề vai sát cánh được, lẽ nào Thẩm Dao và Tạ Khâm không hề ân ái như biểu hiện bên ngoài?
Lời này nàng ấy dằn xuống đáy lòng không dám hỏi.
Lê ma ma bên này bận rộn xong việc của Cố Ngâm Đường, nhanh chóng đến Diên Linh Đường chăm sóc Thẩm Dao, ma ma đang tìm cổng nghe ngóng chỗ Thẩm Dao đến, Lão thái thái ở trong thứ gian nghe được tiếng của bà, vời bà vào hỏi chuyện, phòng trong chỉ có Lão thái thái và Bình Nam Vương phi, Lê ma ma là lão nhân bên cạnh Lão thái thái, dĩ nhiên biết vị Đại tiểu thư này, vừa vào đã cung cung kính kính khấu đầu với bà ta,
“Hóa ra là cô nãi nãi trở về rồi.”
Bình Nam Vương phi nhìn bà rất thất thiết, “Lê ma ma nhanh lên, lúc trước bà suýt nữa đã theo ta đến Vương phủ, sau đó mẫu thân không nỡ, giữ bà lại cho Lục đệ, có thể thấy mẫu thân rốt cuộc cũng là thương Lục đệ.”
Lê ma ma cười, “Xem lời Vương phi nói kìa, lão tổ tông có ba nhi tử, nữ nhi lại chỉ có một mình ngài, lúc Lão thái gia còn sống, ngài chính là cục vàng của Tạ gia.”
Vừa nhắc tới phụ thân đã qua đời, hốc mắt Vương phi chua chua, “Quả thật phụ thân thương ta nhất, không giống mẫu thân, trong mắt chỉ có tiểu nhi tử của bà.”
Không có người ngoài, Vương phi nói chuyện liền không cố kỵ, bà ta quả thực không nhìn nổi Lão thái thái sủng ái Thẩm Dao.
Lời này Lê ma ma liền không dám tiếp.
Lão thái thái trừng mắt nhìn nữ nhi, “Ngươi gả được tôn quý, nhi nữ song toàn, trượng phu thương ngươi, nữ nhi ngoan ngoãn, còn có cái gì cần ta nhọc lòng? Lục đệ của ngươi vừa mới cưới một vợ vào nhà, tuổi tác lại nhỏ như vậy, ta chẳng qua là ưu ái con bé một chút, ngươi đã tới nói chuyện, ngươi thật đúng là một tỷ tỷ tốt.”
Vương phi bỏ cuộc, “Dựa theo ý của người, người làm tỷ tỷ con đây phải giúp người dung túng con dâu?”
Lão thái thái nhận ra bà ta càng nói càng không có đạo lý, “Năm nay ngươi cũng đã ba lăm rồi nhỉ, ngươi so đo với một cô nương mười bảy tuổi?”
Vương phi nhụt chí, “Con đâu có so đo với nàng ta, con chỉ là……”
“Ngươi chỉ là cảm thấy con bé không xứng với đệ đệ thiên tài xuất chúng kia của ngươi?”
Vương phi bị chọc trúng nỗi lòng, rầu rĩ ừm một tiếng.
Lão thái thái thở dài, “Lúc trước khi Khâm Nhi muốn đến Thẩm gia cầu thân, ta cũng không vui lòng chút nào, sau đó thằng bé nói cho ta biết, năm năm trước nó gặp nạn ở Tương Hồ, là Dao Dao đã cứu nó, Dao Dao bị Thái tử ngấp nghé, cất giấu một con dao găm muốn tìm cái chết, nó bất luận thế nào cũng phải cứu con bé, ta liền đồng ý.”
Vương phi không biết có tầng duyên cớ này, nhất thời không nói lời nào, hồi lâu trên mặt nóng bừng bừng, “Thì ra là như thế.”
“Việc này trong lòng con hiểu rõ là được rồi, tuyệt đối không được truyền ra ngoài.” Lão thái thái lại nói, “Tính tình con bé dễ ở chung nhất, chưa từng nói lời phàn nàn với người bên ngoài, cũng không nhặt chua ăn giấm (ghen tuông), càng không phô trương thân phận Thủ phụ phu nhân, ta càng nhìn con bé thì càng thích, hiện giờ, còn một việc nữa, nếu như có thể sớm sinh con chút, thì ta sẽ cao hứng như chưa từng có vậy.”
Đang nói chuyện ánh mắt bèn chuyển sang phía Lê ma ma,
“Gọi ngươi đến chính là muốn hỏi ngươi, tiểu phu thê ở chung thế nào?”
Lê ma ma dĩ nhiên biết Lão thái thái hỏi cái gì, lời như vậy lúc trước từng hỏi mấy lần, Lê ma ma đều là che giấu thay cho một người mà chột dạ, đã có chuyện xảy ra vào đêm qua, lần này bà nói chuyện cũng có tự tin, cười tủm tỉm nói, “Tốt lắm ạ, đêm qua ầm ĩ đến tận nửa đêm mới nghỉ.”
Lão thái thái bắt đầu bấm ngón tay tính thời gian, Bình Nam Vương phi nhìn dáng vẻ nôn nóng kia của bà, nhớ tới quang cảnh hồi đó khi mình mới gả đi, không khỏi bật cười,
“Mẫu thân, người vẫn là tính tình này, gặp chuyện liền gấp, loại chuyện này gấp được sao?”
Lão thái thái không thèm để ý đến nàng, dặn dò Lê ma ma, “Nhiều thì mười ngày, ít thì nửa tháng, nếu như có mang thì chắc hẳn có tin tức.”
Trong lòng Lê ma ma cũng nảy sinh mấy phần trông mong, “Dạ dạ, lão nô nhớ kỹ ạ.”
“Con bé muốn ăn gì dùng gì, cứ việc tới tìm ta lấy, con bé vẫn còn có chút xa cách, cái này cũng không tốt, ngươi phải khuyên nhủ chút.”
Lê ma ma nghe vậy trong lòng chua xót, Thẩm Dao ở bên kia căn bản không muốn ở lại, dĩ nhiên tránh hiềm nghi mọi điều, ở chung hơn ba tháng nay, bà cũng rất thích tính tình của Thẩm Dao, nếu như thật sự đi rồi, bà là người đầu tiên không nỡ, không dám để lộ chút sơ hở nào trước mặt Lão thái thái, liên tục đáp vâng.
Lão thái thái lại quay đầu nói với nữ nhi, “Đừng thấy con bé mới mười bảy tuổi, trầm ổn lắm đấy, người khác cái gì cũng tranh giành, con bé lại không tranh gì cả.”
Bình Nam Vương phi không vui nói, “Nàng ta có bà bà như người che chở, thứ tốt gì cũng đưa đến tay nàng ta, nàng ta cần phải tranh giành gì nữa.”
Lão thái thái không cao hứng rồi, cố làm ra vẻ chỉ về phía cánh cửa, “Được rồi, ngươi là con dâu Hoàng gia, lão bà ta không quản giáo được ngươi, tội gì phải bước chân quý lên đất hèn, sớm về Vương phủ của ngươi chút đi.”
Bình Nam Vương phi bị kháy đến mức dở khóc dở cười.
“Đúng thật là có nàng dâu quên nữ nhi.”
Cười một lúc, Bình Nam Vương phi nói tới chính sự,
“Con tới còn có tin tức nói với người, sắp tới sứ đoàn vào Kinh, gần đây Bệ hạ muốn đến Yến Sơn nghỉ mát, cho phép quan quyến đi cùng, nhân cơ hội này để Di Nhị gặp tiểu tử Đoàn gia kia một lần, cùng lúc đó, cũng để cho Kinh Nhị chạm mặt với người Lý gia.”
Lão thái thái gật đầu, “Ta nhiều tuổi xương cốt không thể giày vò nổi nữa, chuyện này giao hết cho con.”
“Cho dù Kinh Nhi không gả đến Lý gia, cũng không thể gả đến Đặng gia kia, Đặng gia kia là nhà nghèo xuống dốc gì chứ.”
Đại lão gia cưới Đại phu nhân Đặng thị, vẫn là lúc Tạ gia suy thoái, hôn sự là Lão thái gia làm chủ, lúc ấy Lão thái thái không quá hài lòng, sau này con dâu vào cửa rồi thì quan hệ càng không làm sao mà hòa hợp được, nhiều năm trôi qua vậy rồi, Lão thái thái không thể nào vẫn còn ghi hận chuyện xưa, chỉ là thấy Đại phu nhân đánh chủ ý lên hôn sự của Tạ gia, hết sức bất mãn.
Khi Bình Nam Vương phi chưa xuất giá đúng là thường giúp đỡ mẫu thân đấu võ đài với ba vị tẩu tẩu, nguyên do trong đó không thể rõ ràng hơn,
“Người yên tâm, trong lòng nữ nhi đã có dự tính trước.”
Ăn trưa ở Diên Linh Đường của Lão thái thái xong, Thẩm Dao xoa xoa cái eo căng phồng trở về Cố Ngâm Đường, trên đường nóng quá đã đổ đầy mồ hôi, liền ra lệnh cho Bích Vân chuẩn bị nước ấm tắm rửa, Thẩm Dao đoán được trên người mình chắc chắn có dấu vết, không dám để Bích Vân ở lại đây, liền đuổi nàng ấy ra ngoài,
“Mau mau đi xem những cây ăn quả ở hậu viện đi, nắng gắt như vậy, không thể để chết khô được.”
Bích Vân cũng đang lo lắng cho cây giống ăn quả, chuẩn bị y phục xong, liền vội vàng đi.
Thẩm Dao lúc này mới cởi đồ vào tắm, nhìn về phía ngực của mình, trên bộ ngực trắng như tuyết tràn đầy đầy dấu hôn, xấu hổ ảo não đan xen ở hai gò má lên tới tột đỉnh, ngay cả nội tâm có chút áy náy đối với Tạ Khâm cũng biến mất không còn tăm hơi.
Vội vàng tắm rửa mặc đồ đi ra ngoài, ban ngày, ánh mặt trời trắng xóa làm mặt đất khô ráo, chờ một lúc, Bích Vân dẫn theo tiểu nha đầu tưới nước trở về, Thẩm Dao cũng yên tâm, dặn dò nàng ấy đi nghỉ ngơi một lát, bản thân nằm trên giường La Hán nghỉ trưa.
Vừa uể oải tỉnh dậy, lười biếng nghiêng ngả trên giường không muốn cử động, Bích Vân ở bên cạnh gọt trái cây đút vào miệng nàng, Lê ma ma đi đến ngân khố lĩnh phần lệ tháng này, đám tiểu nha hoàn đều trốn đến phòng giải khát ở góc hành lang uống trà hóng mát.
Trong Đông Thứ gian, chủ tớ hai người trò chuyện câu được câu chăng,
Thẩm Dao nhắc đến chuyện nghị thân của Tạ Kinh, nhưng Bích Vân lại kéo đến trên người chính nàng, hỏi nàng tương lai có dự tính gì.
Thẩm Dao nào có tâm tư suy nghĩ chuyện xuất giá, vì để không làm cho Bích Vân lo lắng, liền thề thốt, ăn bậy nói bạ.
“Ây, lấy chồng đâu thể chỉ nhìn mặt mũi, ngươi xem Tạ Thủ phụ của chúng ta, bẩm sinh tuấn tú, tài hoa hơn người, lại là quyền cao chức trọng như vậy, nghĩ tới thì hôn phu lý tưởng của các cô nương nên giống như hắn vậy, chỉ là nghĩ kỹ lại thì, phu quân quá có năng lực, nhất định là không thể để người ta chi phối, sau khi thành hôn, mọi chuyện do hắn sắp xếp, chuyện nào cũng phải nhìn sắc mặt của hắn mà làm, ngày tháng đó có thể gọi là dày vò,”
“Nếu để ta nói, thì hôn nhân là sống qua ngày, tính tình phải hợp nhau, tốt nhất là mọi việc hắn phải nghe ta điều động, ta cũng không mong đợi hắn có nhiều giỏi giang ở bên ngoài, kiếm được ít bạc vụn nuôi sống cả nhà già trẻ là được……”
“Thê quản nghiêm thì làm sao? Ngươi chưa nhìn thấy những người thê quản nghiêm kia ngược lại cuộc sống trôi qua thật sôi nổi.”
Thẩm Dao vừa ngồi dậy từ trên giường La Hán, hoàn toàn không biết một bóng dáng cao lớn thẳng tắp đang đứng bên ngoài hành lang mái hiên.
“Không nói người khác, Lưu Đại ca chất phác trung thực, ở bên ngoài chăm chỉ làm việc, về đến nhà thổi lửa nấu cơm, mọi chuyện đều không để cho Lưu Đại tẩu động tay, yo, huynh ấy đâu phải cưới thê, quả thực là cưới một tổ tông……” Nói chuyện được một nửa lại nhớ tới chính sự, “Không được, ta phải đến hậu viện xem cây giống ăn quả thử,”
Thẩm Dao vừa xỏ giày xuống giường, vừa đi ra bên ngoài, thỉnh thoảng còn phản bác Bích Vân mấy câu,
“Ai nói ta thích Lưu Nhị ca…… Được, ta thừa nhận Lưu Nhị ca không tồi, nhưng nói đến lấy chồng, ta lại muốn gả cho một người giống như Lưu Đại ca…… Ối!”
Mải lo nói chuyện với Bích Vân, không nhìn thấy có người đứng bên ngoài rèm châu, vừa đυ.ng đầu vào ngực đối phương.