Thế Hôn

Chương 22.2: Thủ phụ đại nhân đêm qua đi đâu vậy, hại tôi phải đợi thật lâu.

Một lát sau, một lão ma ma từ sau hành lang mang tổ yến đến, “Lão tổ tông, vẫn còn nóng lắm.”

Thẩm Dao từ chối không được, đành phải nhận lấy.

Những người khác đối với tình huống này đã quen rồi,

Ngược lại là Di Ninh Quận chúa mới là lần đầu tiên thấy được trận này, có chút nhìn không được, “Trước kia mẫu thân nói với ta, ngoại tổ mẫu rất yêu thương con dâu út, hôm nay gặp được quả nhiên là như vậy.”

Lão thái thái lại biết ngoại tôn nữ ghen ghét, cười đến nghiêng ngả, “Đừng nhìn nàng là cữu mẫu (mợ) của ngươi, tuổi tác còn nhỏ hơn ngươi một tuổi, ngươi còn là khuê các chưa xuất giá, nàng mười mấy tuổi đã phải gả cho cữu cữu ngươi, thay hắn quản gia, rất là không dễ dàng.”

Lời này Di Ninh Quận chúa càng không thích nghe, nàng nhẹ nhàng hừ một tiếng, “Nàng ta có thể gả cho cữu cữu là phúc khí của nàng ta, làm gì có chuyện không dễ dàng.”

Lần này mùi thuốc súng liền đậm hơn.

Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng không ai dám nói ra.

Trong phòng im lặng.

Thẩm Dao trong lòng nghĩ, xem đi xem đi, đây chính là danh gia vọng tộc, trong nhà ngoài ghen tuông và cãi vã thì không có việc gì làm, may mắn là nàng đã quyết định nhanh, chịu đựng một chút, hai năm liền nhanh chóng trôi qua, như thế này về sau ngày này ở đây cùng các nàng tranh ngắn đấu dài, thật sự rất là nhàm chán.

Thẩm Dao coi mình là người ngoài, tự nhiên sẽ không so đo với Di Ninh Quận chúa,

“Quận chúa nói đúng lắm, ta thật sự là trèo cao Hầu gia.”

Thẩm Dao nói lời thật lòng, trong mắt người khác lại là gây sự.

Di Ninh Quận chúa sắc mặt đỏ hồng, lời là do nàng bắt đầu, Thẩm Dao thừa nhận, nàng lại không xuống đài được, thậm chí có chút hoảng hốt, nếu cữu cữu biết được, có phải sẽ trách nàng không, nàng xin giúp đỡ nhìn về phía Bình Nam Vương phi.

Bình Nam Vương phi cũng không thích Thẩm Dao, Thẩm Dao suýt nữa làm thϊếp cho Thái tử, trong mắt bà ta là không thể lên được bàn, bà ta không hiểu được Tạ Khâm tại sao phải lấy Thẩm Dao, ấu đệ cũng không giống như là người say mê mỹ sắc.

Dù sao đi nữa, người đã vào cửa rồi, mặt mũi vẫn phải cho.

“Tiểu hài tử nhà nào cũng, nói chuyện không có kiêng kỵ, đệ muội đừng để trong lòng.”

Thẩm Dao cười cười.

Lão thái thái lại không coi trọng trò đùa của trẻ con, “Nhìn khuôn mặt trứng ngỗng kia của con bé, mặt như bát bạc, chẳng phải là có tướng mạo phúc khí sao?” Một câu bỏ qua, lại hỏi Di Ninh Quận chúa bên cạnh, “Nghe nói mẫu thân cháu gần đây đang lựa chọn lang tế cho cháu, có thấy ưng ý không?”

Vừa nhắc đến nghị thân, Di Ninh Quận chúa má ửng hồng, hai tay nắm chặt trên đầu gối, ngồi cũng e thẹn hơn,

“Vẫn đang chọn lựa, cháu thật sự không biết làm sao mà chọn.”

Lão thái thái gật đầu, “Nói nghe xem, chúng ta cũng giúp cháu xem xét.”

Di Ninh Quận chúa là đích trưởng nữ của Bình Nam Vương phu phụ, lại vì cữu cữu là Thủ Phụ đương triều, nàng đặc biệt có thể diện trong hoàng thất, người cầu thân nhiều không kể xiết, Vương phủ trái lựa phải chọn, để đến mười tám tuổi vẫn chưa gả.

Việc này không tiện để cô nương gia mở miệng, Bình Nam Vương phi đáp,

“Đích trưởng tôn nhà Lữ Thượng thư, lại là một người tuấn tú, chỉ là nghe nói trong nhà có hai thông phòng, Di Nhi không thích, con cũng do dự; Trưởng tử của Đại Lý Tự khanh, mẫu thân biết rồi, nhà ấy chỉ có một đứa con trai phụ mẫu chắc chắn việc gì cũng bám sát, chỉ là Di Nhi gặp mặt một lần, trông có vẻ không đủ anh tuấn, con bé lại chê.”

“À đúng rồi, còn có nhi tử của Đoàn gia - Tổng binh Kế Châu,” nói đến đây, ngữ khí của Bình Nam Vương phi dừng lại một chút, ngón tay đeo hộ giáp đồi mồi nhẹ nhàng cầm khăn tay lên, liếc mắt hỏi Thẩm Dao bên cạnh,

“vị Đoàn công tử này là biểu huynh của Lục đệ muội, ngươi có biết về người ấy không?”

Thẩm Dao vừa uống xong một bát cháo tổ yến, lau lau miệng, “Tôi chưa từng gặp, không rõ cho lắm.”

Nàng không biết gì về ngoại tổ Đoàn gia, nghe Bình Nam Vương phi nói như vậy, hóa ra lão gia Đoàn gia là Tổng binh Kế Châu, cũng xem như là một nhân vật không tầm thường.

Bình Nam Vương phi không biết nguyên cớ của Thẩm gia, cho rằng Thẩm Dao là không muốn nói cho biết, mặt có chút khó coi, Lão thái thái ở một bên khuyên nhủ,

“Con đừng có trách con bé, con bé là thật sự không rõ.” Lại hỏi, “Còn có nhà nào?”

Vương phi có đề cập một số người.

Mấy người Chu thị lộ ra cực kỳ hâm mộ, “Đều là những nhà tốt nhất, khó trách Quận chúa chọn đến hoa mắt.”

Di Ninh Quận chúa rất hài lòng, giương mắt cười cười.

Lão thái thái có chút sầu muộn, “Tuy nói đều là người trong sạch, cũng thực khó chọn, theo lý mà nói Đoàn gia rất có thành ý, chỉ là gả đến Kế Châu hơi xa, một kiều nữ yếu ớt như cháu, sao có thể để bỏ mẹ gả xa.”

Ngũ nãi nãi Thôi thị lại tiếp lời, “Theo ta thấy, công tử nhà Lữ Thượng thư rất tốt nha, trước kia ta từng gặp mấy lần, tài ăn nói rất tốt, về phần thông phòng kia, có thể để Lữ gia thu xếp ra ngoài trước mà.”

Đại phu nhân quay đầu liếc nhìn con dâu nhỏ một cái, “Ngươi nghĩ đơn giản quá đó, trước khi chưa qua cửa, đã yêu cầu người ta xử lý thông phòng, truyền ra ngoài thanh danh không dễ nghe, những thông phòng kia cũng chẳng qua là đứa nhỏ nghèo khổ, sao có thể nói bỏ liền bỏ.”

Thôi thị được nuông chiều từ bé, không biết cảm thông với những tiểu thϊếp kia cho lắm, lẩm bẩm một câu, “Ai bảo bọn họ đắm chìm trong trụy lạc làm thϊếp cho người?”

Đại phu nhân không ngờ con dâu nhỏ lại dám cãi lại, sắc mặt lập tức sụ xuống.

Lão thái thái lúc này trái lại không có thiên vị cháu dâu, nữ nhi Lữ gia kia làm Thái Tử phi Đông Cung, là trụ cột vững vàng của Đông Cung, trước kia từng cầu hôn Tạ Kinh, sau lại để mắt tới Di Ninh Quận chúa, nói tới nói lui chính là dựa vào quan hệ thông gia mà liên hệ với Tạ Khâm.

Thôi thị tuổi trẻ chưa trải sự đời, không hề hiểu nước sâu bên trong, thấy bà bà trách nàng ta, rầu rĩ không vui đỏ cả vành mắt.

Di Ninh Quận chúa trong lòng cũng vừa ý thiếu gia nhà họ Lữ nhất, chẳng qua lấy thân phận của nàng làm sao có thể tha thứ cho trượng phu trước khi nàng chưa sinh con đã nạp thϊếp, một mực dây dưa không quyết định hôn sự, cũng là muốn nhìn thử thái độ của Lữ gia.

Nàng vốn qua lại thân thiết với Thôi thị, thấy mặt nàng ta có quẫn bách, lập tức đứng lên ngồi xuống cạnh nàng ta, ôm lấy cánh tay của nàng ta lặng lẽ nói,

“Thôi tỷ tỷ, tỷ nói ra lời trong lòng của ta rồi.”

Thôi thị bị nàng chọc cười một tiếng, cũng liền bỏ qua.

Lão thái thái quay sang nói với Bình Nam Vương phi, “Hôn sự nào có thể toàn vẹn bốn góc được, đã từng gặp công tử của Đoàn gia chưa?”

Bình Nam Vương phi lắc đầu, “Chưa từng, trái lại là hôm qua Thẩm phu nhân gặp con đã nói mấy câu khách sáo, ngụ ý là muốn gặp mặt.”

Thẩm phu nhân ý chỉ chính là Đoàn thị.

Lão thái thái ngẫm nghĩ nói, “Gặp thử cũng tốt.”

Khơi mào hôn sự của Di Ninh Quận chúa chẳng qua là mở màn, Bình Nam Vương phi hôm nay có mục đích khác, bà ta nhìn về phía Đại nãi nãi Ninh Thị vẫn luôn im lặng không lên tiếng,

“Cháu dâu cả, người ta vừa mới nhắc tới với cháu thế nào? Ta thấy kết đôi với Kinh tỷ nhi thì vừa đẹp, là thân càng thêm thân.”

Tạ Kinh là đích trưởng nữ của Đại nãi nãi Ninh thị và Đại gia Tạ Văn Nghĩ, cũng là đích trưởng tôn nữ của phủ Quốc Công, dưới tình huống Tạ Khâm không có con nối dõi, toàn Kinh Thành đều đang nhìn chằm chằm hôn sự của Tạ Kinh.

Tạ Kinh nhìn mẫu thân với ánh mắt lộ ra lo lắng, mà Ninh thị thì liếc sang phía bà bà Đại phu nhân, thấy bà cầm khăn thêu không nhúc nhích, liền đoán được tâm tư của bà bà, nặn ra một chút ý cười nói,

“Cô cô làm mai dĩ nhiên là cực tốt, chỉ là chuyện này một mình cháu không làm chủ được, chờ quay về thương nghị cùng phu quân mới được.”

Bình Nam Vương phi cười cười, đưa ánh mắt nhìn về phía Đại phu nhân bất động như núi, “Đại tẩu, tẩu cảm thấy thế nào?”

Đại phu nhân rũ mày, cũng không lập tức tiếp lời.

Thẩm Dao khó hiểu cảm thấy bầu không khí có chút bất thường, vừa rồi nghị thân cho Di Ninh Quận chúa thì cả đám người ở giữa bàn hết sức tự tại, đến trên người cô nương nhà mình ngược lại che che lấp lấp, Thẩm Dao uống xong cháo tổ yến, nữ tỳ lại đưa một chén trà cho nàng, uống xong bèn đưa trả lại, Tạ Kinh ngồi đối diện lộ ra một mặt cười khổ với nàng.

Thẩm Dao càng thêm cảm thấy nghi hoặc, cô nương mười lăm tuổi nghị thân là bình thường, Tạ Kinh không có nửa phần ao ước cũng chẳng có một chút ngượng ngùng, lại buồn rầu như thế, chuyện gì đang xảy ra?

Đi tới Tạ gia, trừ Lão phu nhân ra, cũng chỉ có mấy phần hợp ý với Tạ Kinh, Thẩm Dao không khỏi có chút lo lắng cho nàng ấy.

Sau khi im lặng một lúc, Đại phu nhân bên kia mới mở miệng,

“Lý gia dĩ nhiên là cực tốt, chỉ là rốt cuộc có hơi xa, ta chỉ có một tôn nữ như thế, nuôi lớn dưới gối, không nỡ để con bé gả đến Dương Châu, vẫn là hai nhỏ vô tư quen biết từ bé tốt hơn.”

Bình Nam Vương phi âm thầm thở dài một hơi, lặng lẽ liếc nhìn Lão thái thái, trên mặt Lão thái thái trái lại không có biểu cảm gì,

“Ta mệt rồi, các ngươi đến phòng khách chơi đi, Mạn Nhi ở lại nói chuyện với ta.”

Mọi người ngo ngoe lục tục rời đi, mấy vị phu nhân về phòng, nàng dâu trẻ tuổi không chịu nổi tịch mịch, Chu thị làm chủ kéo mọi người đến mái hiên đằng sau hóng mát chơi mạt chược, Thẩm Dao không muốn tham gia náo nhiệt, đang muốn về phòng, nhưng Tạ Kinh lại đi qua theo nàng, lôi kéo nàng cố ý tách khỏi đám người, đi về hướng hành lang sao thủ ở phía Tây, đợi đi được một lúc, nàng ấy gấp đến độ nước mắt đều đã rơi xuống,

“Dao Dao, làm sao bây giờ, tổ mẫu của ta muốn gả ta cho cháu trai nhà mẹ đẻ của bà ấy, nhưng bà cố cũng muốn kêu ta gả đến Lý thị Dương Châu nhà mẹ đẻ của bà, cha mẹ ta kẹp ở giữa cả ngày mặt mày ủ rũ.”

Thẩm Dao nghe vậy há mồm trợn mắt, hóa ra cả buổi trời là bà bà nàng dâu đang ngầm đấu đá.

Nghĩ kỹ lại cũng không lạ, Lão thái thái xuất thân Lý thị Dương Châu, là đại tộc giàu có của Giang Nam, nắm giữ chức Chuyển vận Sứ Lưỡng Hoài, coi như đứng đầu địa phương, Lão thái thái đã có tuổi, không liên hệ chặt chẽ với nhà mẹ đẻ được như trước, mắt thấy Tạ gia phát triển không ngừng, lại có nhi tử làm Thủ phụ, dĩ nhiên cũng muốn giật dây thay nhà mẹ đẻ, lại nối tiếp tình duyên hai nhà.

Nào ngờ Đại phu nhân cũng có suy nghĩ như vậy.

Tạ Kinh là đích trưởng tôn nữ của Tạ gia, thân phận của nàng ấy không phải những thứ nữ vợ lẽ kia có thể so sánh, hai nhà đều theo dõi sát sao.

Thẩm Dao đau lòng nắm chặt tay nàng ấy, kéo nàng ấy ra khỏi cửa hông, đi về phía đình nghỉ mát bên hồ,

“Ta nói thật kỳ lạ, hóa ra là chuyện này.”

Tạ Kinh cười khổ nói, “Cả nhà đều hiểu được việc này, không ai dám xen vào, chỉ có mỗi Dao Dao người, gả đến không bao lâu mọi chuyện đều không màng tới, ta mới dám trút bỏ nỗi khổ với người, người chớ để ý.”

Thẩm Dao vuốt vuốt mu bàn tay của nàng ấy, “Ngươi bằng lòng nói với ta, là coi ta như người thân, vậy ta hỏi ngươi, bản thân ngươi đấy, trong lòng có nam tử mình ái mộ không?”

Ai mà không có thời điểm ái mộ trẻ trung tuấn tú, Thẩm Dao nhìn thấy lang quân anh tuấn cũng liếc thêm mấy cái.

Quả nhiên Tạ Kinh đỏ mặt ấp úng túm lấy một cành hoa ở bên cạnh, “Ta… không có.”

Thẩm Dao nhéo nhéo hai gò má của nàng, “Xem ngươi đã ngượng thành thế này rồi, còn nói không có.”

Tạ Kinh xấu hổ đến mức nhào vào lòng Thẩm Dao, “Trong lòng ta vẫn đang khó chịu, người lại giễu cợt ta.”

Thẩm Dao ôm nàng ấy, “Cuộc đời này của con người hoa xuân thu rơi, sớm tối có nhau, cuối cùng quy về một nắm bụi, tóm lại không để hối hận mới được, cho dù tổ mẫu và thái tổ mẫu mỗi người đều có tính toán riêng, trên đầu ngươi còn có phụ mẫu, ngươi còn có thể cầu xin phụ mẫu làm chủ mà.”

Đi tới bên hồ, một làn gió mát phả vào mặt, từng người tìm cái tình mát mẻ ngồi xuống, đừng thấy Tạ gia này rường cột chạm trổ sơn sửa lộng lẫy, cẩm tú nơi nơi, cũng chẳng qua là chiếc l*иg bị tường cao nhốt chặt mà thôi.

Đôi mi thanh tú của Tạ Kinh nhíu chặt, cùng Thẩm Dao tựa lưng vào nhau trên tựa Mỹ Nhân(*).

(*)美人靠 - tựa Mỹ Nhân, hay còn được gọi là ghế Phi Lai, tựa Ngô Vương, tên khoa học của nó là "Ghế cổ ngỗng", là một tòa nhà bằng gỗ có ghế dài bên dưới và lan can bên trên. Do phần tựa lưng cong dính vào ra, trông giống như cổ ngỗng nên mới có tên như vậy. (Theo baidu)“Dao Dao, người cùng Lục thúc quen biết nhau thế nào? Ta thật sự rất ngưỡng mộ người, tìm được lang quân xuất chúng như vậy, không ai dám cản trở người.”

Thẩm Dao xoay người lại, ôm đầu gối đối diện với nàng ấy,

“Kinh Nhi, ai ai cũng có khổ não của riêng mình.”

Tạ Kinh gật đầu, “Thế cũng phải,” Sau đó kéo kéo ống tay áo của Thẩm Dao, “nói một chút chuyện của người và Lục thúc gia (ông chú sáu) đi.” Tiểu cô nương gia chính là thích nghe những chuyện lý thú nam hoan nữ ái này.

Thẩm Dao đỏ mặt, “Ta và hắn thực sự không có gì để nói cả, các ngươi đều biết mà, hắn là bị ép cưới ta.”