Thế Hôn

Chương 22.1: Thủ phụ đại nhân đêm qua đi đâu vậy, hại tôi phải đợi thật lâu.

Tạ Khâm vén rèm châu lên, nhìn thấy bóng mái tóc bồng bềnh bên trong giường Bạt Bộ, bàn trang điểm nằm trong giường, ở nơi treo mành và diềm ngang đều chạm khắc họa tiết rồng phượng sum vầy, xuyên qua tấm chắn lan can chạm khắc hoa mẫu đơn, thấy Thẩm Dao đứng dựa vào cột, thần thái chưa phai, má hồng ửng đỏ.

Tóc đen như mực búi kiểu Tùy Vân lỏng lẻo, một chiếc áo trung y màu mơ khoác bên ngoài là một chiếc áo rộng màu tương tự, bên dưới là một chiếc váy trắng đơn giản, thắt lưng dùng dây lụa buộc lỏng lẻo, không quá đoan trang, nhưng cũng có thể ra ngoài.

Cho dù đêm qua hắn cố ý thu lực, nhưng cũng không phải một cô nương yếu đuối nào có thể tiếp nhận được, sự va chạm chặt chẽ và kéo dài như vậy chắc chắn đã làm nàng tổn thương, Tạ Khâm không có kinh nghiệm dỗ nữ hài, hắn đang suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào.

Đã thấy cô nương quyến rũ ấy dựa vào cột giường, mắt mê man đánh ngáp một cái,

“Thủ Phụ đại nhân đêm qua đã đi đâu, hại tôi đợi thật lâu nha?”

Tạ Khâm nhíu chặt lông mày, không thể tin được mà nhìn nàng, trong đầu như có một tiếng sấm gào thét qua,

cái gì gọi là để nàng đợi thật lâu?

Đêm qua hắn làm gì, chẳng lẽ nàng không biết?

Ý thức được điều gì đó, tim Tạ Khâm như bị người nắm kéo xuống một cái, ánh sáng trong mắt cũng biến mất trong tích tắc.

Thẩm Dao bị ánh mắt âm trầm của hắn làm cho sợ hãi, cảm thấy chột dạ vừa xấu hổ day dứt, Tạ Khâm lâu ngày tích uy, ngày thường không tức giận đã khiến người khác không dám nhìn thẳng, huống chi lúc này ánh mắt phủ đầy sương lạnh.

Thẩm Dao cũng không biết mình lấy can đảm ở đâu ra mà dám nói dối trước mặt hắn, nhưng nàng rất rõ mình muốn cái gì, biết rõ đây không phải là nơi nàng nên ở, tốt hơn hết là nên cắt đứt ngay bây giờ chứ đừng để tương lai sau này trở nên rối rắm.

Muốn trấn áp đối phương, thì phải hùng hổ hơn đối phương, càng phải cố tình gây sự.

Nàng lộ ra vẻ sợ hãi cùng nghi hoặc, mặt tràn đầy vô tội,

“Hầu gia đây là làm sao? Nếu không có thời gian quay về, cũng không phải là chuyện quá to tát, đêm qua tôi cũng chỉ là nói cho vui, sao ngài lại lộ ra thần sắc dọa người thế này?”

Tạ Khâm mặt đen sì, đờ đẫn nhìn chằm chằm cái miệng anh đào nhỏ xinh phiền lòng đó, mở miệng đóng miệng toàn là ném dao ra ngoài, nghe đến câu “nói cho vui”, lòng dâng lên một cơn giận khó kìm nén,

Cho nên, đồng ý chịu trách nhiệm cũng chỉ là nói cho vui?

Nhìn quanh bốn phía, gió nhẹ ấm áp dễ chịu, sạch sẽ sáng sủa, ngay cả mặt đất cũng không nhuốm bụi trần, dấu vết tối hôm qua đã bị xóa sạch.

Tạ Khâm bị tức giận làm cho bật cười.

Đời này gánh vác triều chính, sinh sát tùy ý, đối mặt với công vụ phức tạp như đi dạo trong vườn, đặt chân vào chốn quan trường đầy âm mưu quỷ kế cũng vẫn điềm tĩnh tự nhiên, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy bất lực như vậy.

Hắn nhắm mắt lại thật sâu.

Tối hôm qua nàng khát vọng nhiều hơn ngại ngùng, hắn đã từng hoài nghi không biết chén rượu kia có vấn đề không, nhìn phản ứng của nàng như vậy thì mọi thứ đã được xác nhận.

Chuyện chén rượu tự nhiên hắn sẽ điều tra rõ ràng, nhưng trước mắt càng khó giải quyết hơn.

Nàng là không nhớ rõ chuyện tối hôm qua, hay là giả bộ không nhớ rõ?

Nếu là làm bộ không nhớ, cho thấy nàng cũng không muốn lưu lại Tạ gia, cũng không muốn duy trì cuộc hôn phối này.

Dù là trường hợp nào, hắn cũng không thể bác bỏ.

Cô nương người ta không muốn nhận trách nhiệm, hắn bắt nàng nhận?

Loại việc này Tạ Khâm không làm được.

Làm không được, không có nghĩa là hắn sẽ chấp nhận.

Trong lòng Tạ Khâm nhanh chóng lướt qua mọi khả năng, tâm trạng bể nát không thể tả.

Tạ Khâm không lập tức vạch trần nàng, đối với Thẩm Dao là vạn hạnh, kỳ thực cũng là chuyện có thể đoán được, hắn là quân tử, khó có thể ép người, chính vì hắn là quân tử, nàng mới không thể để hắn khó xử.

Tạ Khâm, nàng không với tới, cũng không muốn trèo cao.

Một người bèo nước gặp nhau, cũng chính là khách qua đường của nhau.

Thẩm Dao thấy hắn không nói gì, trong lòng thở dài một hơi, hai quay xoắn lấy mái tóc rủ xuống, chậm rãi hỏi,

“Hầu gia còn muốn đứng ở đây xem tôi trang điểm sao?”

Một vẻ không tim không phổi.

Nếu ánh mắt có thể xuyên thủng người, ước chừng Thẩm Dao đã bị đâm mấy cái lỗ.

Tạ Khâm một lời khó nói hết nhìn nàng, quay người ra khỏi nội thất.

Thẩm Dao chờ hắn rời đi, vội vàng lắc cái chuông treo bên cột gỗ của giường, ra hiệu cho Bích Vân tiến đến hầu hạ nàng trang điểm.

Chỉ chốc lát Bích Vân tiến vào, nhìn thấy thần sắc Thẩm Dao ngẩn ngơ, trước tiên châm một ly trà nhuận miệng cho nàng, liếc mắt nhìn gương đồng,

“Cô nương, này là làm sao? Mặt đỏ như thế?”

Thẩm Dao sửng sốt một chút, cũng nhìn vào bản thân trong gương, trên gương mặt mờ ảo của nàng hiện lên hai gò má ửng hồng như mây, đôi mắt hạnh càng hiện lên vẻ ẩn ý đưa tình, Thẩm Dao không biết là do bột thuộc hay là do dư vị giao hợp lưu lại, ngay cả chóp tai lúc này cũng đỏ bừng.

“Không có việc gì….Đêm qua uống hai ngụm rượu, người có chút hồ đồ.”

Nàng cụp mắt xuống, không dám nhìn mình, càng không nhìn bàn trang điểm, đêm qua Tạ Khâm đem nàng đặt tại nơi này hôn nàng thật lâu, nàng mới nhận ra một người ngày thường tự chủ như vậy gặp phải chuyện như vậy cũng không thể thờ ơ.

Vừa nhắm mắt lại, tất cả cảnh tượng đêm qua hiện lên trong đầu….Lại nhìn khắp phòng, khắp nơi đều là dấu vết xấu hổ.

Tâm trí Thẩm Dao hỗn loạn một mảnh.

Giày vò hồi lâu, cuối cùng cũng chuẩn bị sẵn sàng ra khỏi Đông Thứ gian, Lê ma ma mỉm cười thắm thiết chỉ về phía gian ngoài,

“Gia đang chờ người dùng bữa sáng.”

Thẩm Dao giật mình, còn chưa đi?

Nhìn ra ngoài viện, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, hắn không cần vào triều sao?

Trong ấn tượng của Thẩm Dao, ban ngày chưa bao giờ nhìn thấy bóng dáng của Tạ Khâm, hôm nay hắn vẫn ở đây, chỉ có thể là nghi ngờ nàng….

Thẩm Dao âm thầm hít vào một hơi, thu lại tâm tình, mặt bình tĩnh tiến vào Minh Gian, Tạ Khâm mặc một chiếc áo dài màu xanh đậm ngồi sau bàn, dáng người thẳng tắp, toàn thân được bao bọc bởi một tầng uy áp, bọn nha hoàn đã mang lên hơn mười món đồ ăn sáng, đều nín thở ngưng thần hầu hạ.

Thẩm Dao nắm lấy cánh tay Bích Vân bước vào hỏi Tạ Khâm,

“Hầu gia hôm nay được nghỉ ngơi sao?”

Trong tay Tạ Khâm cầm một vật nhỏ giống như con dấu, dùng đầu ngón tay xoay qua xoay lại, mặt nhàn nhạt nhìn nàng, ngữ khí bình lặng nói,

“Không phải.”

Thẩm Dao không khỏi kinh ngạc, sau đó ngồi xuống nói, “Ma ma, chia thức ăn cho Hầu gia.” Như thường ngày, chờ Tạ Khâm động đũa, nàng cũng bắt đầu dùng bữa, toàn bộ quá trình không thèm liếc nhìn trong chén của hắn.

Tạ Khâm ăn mấy ngụm cháo, ánh mắt lơ đãng rơi xuống gò má nàng, một tầng vầng sáng hồng bao phủ làn da mỏng manh, mặt mày trầm tĩnh mắt hạnh trong veo, vẫn giống như lúc trước, nàng quá bình tĩnh làm Tạ Khâm cũng không nhịn được sinh ra mấy phần ảo giác, tựa như việc liều chết triền miên đêm qua chỉ là giấc mộng Hoàng Lương thoáng qua.

Trong khoảnh khắc, ngọn lửa thiêu đốt tim hắn.

Thật sự không có một chút dấu vết nào sao?

Cũng chưa chắc chắn.

Lúc nàng cúi đầu húp cháo, trên chiếc cổ áo thêu họa tiết hoa lan hơi lộ ra một vệt đỏ.

Có lẽ là dấu vết của đêm qua khi trói nàng vào thành giường hôn lên sau gáy nàng.

Giọng Tạ Khâm mang theo mấy phần mát lạnh, đột nhiên đánh vỡ sự im lặng của gian ngoài,

“Cổ nàng bị sao vậy?”

Thẩm Dao răng nhọn suýt nữa đã cắn vào đầu lưỡi, có chút sững sờ, “Cổ tôi?”

Đêm qua, cũng là một đôi mắt sáng vũ mị quyến rũ này cầu xin hắn.

Tạ Khâm tung hoành triều đình lâu như vậy, làm sao có thể không biết một người có đang nói dối hay không.

Nếu là giả vờ thì sớm muộn gì nàng cũng để lộ ra đuôi cáo.

Tạ Khâm không phải là một thiếu niên chưa trải sự đời, nóng giận thì nóng giận, nhưng lại không thể trách móc nặng nề nàng chút nào, đời này Thẩm Dao cơ khổ không nơi nương tựa, là vì hắn chưa cho nàng đủ cảm giác an toàn để nàng dỡ xuống tâm phòng bị.

Phải từ từ thôi.

Tạ Khâm nhìn nàng, không nói gì.

Bích Vân không biết gì cũng nhìn cổ nàng một cái, “A, cô nương, sau gáy người có một vết đỏ, giống như bị cái gì cắn rồi?”

Thẩm Dao hận không thể liếc thủng người tỳ nữ mình, sửng sốt làm ra vẻ ngạc nhiên, “Thật sao? Có lẽ là bị muỗi cắn.”

Tạ Khâm chậm rãi uống một thìa nấm tuyết, vậy hắn là con muỗi kia?

Một nụ cười chế nhạo lướt qua khóe môi, hắn ăn xong rửa tay.

Tay trái Thẩm Dao kẹp một cái thìa, tay phải kẹp một miếng bánh củ cải, móng tay dài trắng nõn được chăm sóc kỹ, ngón giữa trong đó có một vết rách rõ ràng,

“Móng tay này sao lại bị xước.”

“Đúng vậy, sáng nay ta thấy ngón tay xước nhiều lắm, đau quá, cũng không biết là sao? Ta ở Nhạc Châu thường xuyên mơ ác mộng, đêm qua sợ là mơ ác mộng, kéo phải cái gì đó.”

Mỗi khi có trời mưa sấm sét, Thẩm Dao ngủ không ổn, việc này Bích Vân biết rõ nhất, cho nên lúc thay nàng cắt móng tay cũng không hỏi nhiều.

Tạ Khâm chậm rãi lau tay, giọng nói nhạt không mang theo chút cảm xúc nào, “Thật sao?”

Nàng đâu phải gặp ác mộng, rõ ràng là lúc túm chặt đệm giường kéo xước ngón tay.

Tay đứt ruột xót, chắc chắn là đau.

Từ khi hắn vào triều đến nay, lần đầu tiên xin nghỉ không đi làm, chỉ là nghĩ muốn ở bên nàng, thương tiếc nàng, không ngờ lại là kết quả này.

Kết thúc một bữa ăn sáng rối loạn.

Khi rời khỏi Cố Ngâm Đường, Tạ Khâm gọi Lê ma ma vào thư phòng, đưa cho bà một lọ thuốc nước do ám vệ tìm được, phân phó nói,

“Chăm sóc nàng cẩn thận.”

Lê ma ma có ngu ngốc đi nữa cũng nhận ra không thích hợp, cầm lấy lọ thuốc, đánh bạo hỏi, “Gia, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Phu nhân giống như không nhớ gì cả?”

Tạ Khâm khép mắt lại, tay như muốn nắm cái gì đó nhưng lại không có gì,

“Hôm qua Thái tử chuyển cho nàng một chén rượu, trong rượu bị hạ dược.”

Chuyện sau đó không cần hắn nói, Lê ma ma hiểu rõ, kinh ngạc không nói nên lời,

Còn tưởng nước chảy thành sông, ai ngờ lại bị người tính kế.

May là Thẩm Dao đã về phủ, nếu ở trong cung, Lê ma ma không dám tưởng tượng hậu quả.

Bà vội vàng uốn gối, “Lão nô nhất định chăm sóc tốt cho phu nhân.”

Tạ Khâm rất muốn nhắc Lê ma ma canh chừng Thẩm Dao, nhưng lại không nỡ để nàng khó chịu, cuối cùng bỏ qua, khoát tay ra hiệu bà ra ngoài, tự mình ngồi sau bàn một lúc, mới thay đổi triều phục ra cửa.

Thái tử sẽ không ngốc đến mức trước mặt mọi người hạ dược Thẩm Dao, còn ai có thể cho thuốc vào ly rượu của Thái tử được, chỉ có thể là Đông Cung, liện hệ với các phi tần trong hậu cung, Tạ Khâm nhanh chóng xác định mục tiêu, vuốt ve môi bị Thẩm Dao cắn rách, lạnh giọng phân phó ám vệ,

“Giấu tất cả những người liên quan đi, chờ Thích Quý phi và Đông Cung tự loạn.”

“Vâng.”

Lê ma ma mang theo lọ thuốc về Cố Ngâm Đường, tiểu nha hoàn nói cho bà, Thẩm Dao đã mang theo Bích Vân đến Diên Linh Đường thỉnh an Lão thái thái.

Thật ra Thẩm Dao là sợ Tạ Khâm truy xét đến cùng, không kịp quan tâm đến thân thể không thoải mái chạy đến chỗ Lão thái thái.

Đi được vài bước, thướt tha duyên dáng, giống như chân không khép lại được, may là nàng không phải là cô nương yếu đuối, đi mãi cũng tê liệt rồi, đến Diên Linh Đường của Lão thái thái, trong phòng đã ngồi kín người, mọi người làm lễ chào hỏi nhau, Ngũ cô nương Tạ gia Tạ Mạn vậy mà về nhà mẹ đẻ.

Bên cạnh còn có một nữ lang ăn mặc rất kiều diễm, nhìn mặt mày cùng Tạ Mạn giống hệt nhau, chắc là con gái của bà ta - Di Ninh Quận chúa.

Ngày thường Lão thái thái thích gọi nàng đến bên mình ngồi, hôn nay đã có Bình Nam Vương phi Tạ Mạn, tự nhiên phải tìm chỗ khác.

Cũng may Chu thị thông minh, liền đứng dậy nhường chỗ cho nàng, vừa lướt mắt nhìn má nàng,

“Lục thẩm thẩm hôm nay khí sắc thật tốt.”

Lão thái thái nghe được, ánh mắt chuyển đến trên người nàng, “Thật sao?”

Thẩm Dao bị mọi người dò xét làm nàng rất không tự nhiên, xoa xoa má nóng bừng, “Nào có, trời nóng thôi.”

Nàng lấy khăn thêu lau mồ hôi.

Đại phu nhân và Tam phu nhân ngồi bên trái Lão thái thái, Di Ninh Quận chúa ngồi dưới bên tay phải của bà, phía dưới là một phu nhân, Thẩm Dao ngồi cạnh phu nhân, cách Lão thái thái hai người, dù ánh mắt Lão thái thái không tốt lắm, nhưng nhìn ra được nàng dâu yêu quý này có gương mặt đỏ rực tựa hoàng hôn, đuôi lông mày mang theo vẻ e sợ ẩn tình, lão nhân gia là người từng trải, liếc mắt đã nhìn ra chuyện gì.

“Nhìn con đổ mồ hôi đầm đìa thế kia, sợ là đi một đường mệt mỏi, người tới, mang cho Lục phu nhân chén tổ yến nóng sáng nay ta chưa ăn.”

Tạ phủ phú quý, Lão thái thái lại trông mong nàng sinh cháu trai, ngày ngày tổ yến không dứt.

Thẩm Dao đến Tạ phủ được một khoảng thời gian, kỳ thực được nuôi rất tốt, trong lòng nàng sinh áy náy, “Không sao đâu, con ra chút mồ hôi, người còn tỉnh táo hơn.”