Thế Hôn

Chương 21: Giữ lại tinh lực dư thừa

Từ thư phòng Tây Thứ gian đến bên trong phòng ngủ Đông Thứ gian chỉ cách nhau vài bước chân, hai người đi mãi hơn hai khắc đồng hồ mới đến.

Thẩm Dao lúc này mới nhận ra sự chênh lệch về sức mạnh giữa nam và nữ, Tạ Khâm một tay vững chắc ôm nàng, tay kia quét sạch mọi vật cản, sân trước bị gió mưa cuốn vào ướt đẫm một mảng, khắp nơi rải rác những mảnh sứ vỡ, cuối cùng vừa đến giường, hai chiếc gối dày mềm mại bị nén mất hình dạng, bóng người chồng chéo được kéo lên cùng cùng với rèm cửa đổ xuống.

Ánh đèn vàng nhạt từ ngoài rèm tràn vào, má của nàng đỏ rực như phấn son, rèm cửa lượn lờ như khói, tạo ra một không gian yêu kiều.

Hai tay nàng vẫn ôm lấy cổ hắn không chịu buông tay, nũng nịu nói, “Đừng bỏ lại ta…” Đáy mắt long lanh nước, tụ lại ở khóe mắt như trượt xuống, yết hầu của Tạ Khâm nhấp nhô, lại xác nhận lần nữa người trước mắt không say, ánh mắt cũng đặc biệt sáng rõ, sáng như tuyết đầu mùa, như muốn ăn người vậy.

Hắn chậm rãi nhếch môi, ở phía trên nàng không động.

Thẩm Dao không biết ý đồ của hắn, tay trắng như bạch ngọc thon dài như dây leo quấn lên, kéo người xuống, muốn đem phóng xuất ra.

Rèm cửa sau lưng hoàn toàn che kín, hai hơi thở giao nhau chen lẫn trong không gian tối tăm bên trong.

Ban đầu là rất khó khăn, thân hình hai người chênh lệch quá lớn, nàng không thể tiếp nhận nổi.

Tóc đen như mực phủ kín toàn bộ áo gối, đôi mắt nàng đỏ hồng, như tiểu hồ ty đang gào khóc đòi ăn nhìn chằm chằm hắn, khát vọng mà lại không dám, Tạ Khâm hạ một hơi dũng mãnh, Thẩm Dao cắn rách môi hắn, cực hạn đau khổ lan tràn ra, nàng gần như thở không nổi, hai tay đẩy hắn.

Tạ Khâm thuận theo phải thối lui.

Thẩm Dao đau xong lại quấn lên, đáy mắt đầy ủy khuất cùng ảo não, giống như oán trách hắn.

Nàng không thấy gì cả, chỉ có hắn căng chặt hàm dưới, trơn tru và rõ ràng ở trước mắt nàng kéo đẩy.

Hắn chăm chú nhìn mắt ướŧ áŧ của nàng, nhíu chặt đỉnh mày, sống mũi hồng hồng cùng môi ửng đỏ, không bỏ sót một chút biểu cảm nào của nàng, hắn muốn đem tất cả cảm thụ cùng phản ứng cơ thể nàng hoàn toàn kiểm soát dưới thân, hắn không dám toàn tiến, cũng không dám dùng toàn lực, cuối cùng tạm dừng ở mức độ nàng thoải mái hài lòng mà cũng sẽ không quá khó chịu.

Hắn nhìn ba má phù dung xinh đẹp rạng rỡ của nàng một cách trắng trợn, nhìn thê tử của hắn.

Cuộc đời này của hắn giống như con sói máu lạnh cô độc ở miếu đường trên cao tranh bá khắp nơi, bất kể danh lợi, không sợ sinh tử, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, làm việc luôn cường thế mà dứt khoát cho tới giờ, duy nhất ở trước mặt người này, mọi chuyện đều theo ý nàng.

Tại khoảnh khắc sau cơn mưa này, lấy lòng nàng.

Mây đen tản đi, mưa rơi hoàn toàn ngừng lại.

Lê ma ma ngồi ở ghế gấm góc hành lang ngáp một cái, nghiêng tai tinh ý nghe tiếng động bên trong, đã gió êm sóng lặng.

Bà thở một hơi thật dài, cũng lộ ra nụ cười từ đáy lòng.

Chạng vạng tối Bích Vân mắc mưa có chút lạnh, đã sớm về phía sau sương phòng nghỉ ngơi, trong viện chỉ có người của Tạ Khâm hầu hạ, ngoại trừ hai bà tử ở bếp, còn lại năm người đều là tiểu nha hoàn trẻ tuổi, Lê ma ma đem người toàn bộ đuổi đi, chỉ sắp xếp bà tử đun nước lặng lẽ đưa vào phòng tắm, liền một mình canh ở góc hành lang.

Dùng qua một lần nước, đây là lần thứ hai, chờ đến khi phòng tắm dừng lại, bà cũng có thể đi nghỉ rồi.

Lặng lẽ từ hành lang dọc về phía sau hậu viện, hai cái bà tử đã dựa vào khung cửa ngủ gật, liếc mắt nhìn qua đồng hồ nước ở góc tường, giờ Tý vừa qua khỏi, chơi đùa thật là lâu nha.

Bà đi qua nhẹ nhàng đánh thức người dậy, nói nhỏ,

“Trong phòng loạn cả lên, theo ta lặng lẽ đi vào thu dọn.”

Bà tử lập tức bừng tỉnh, lau miệng một cái, thu tay đi theo sau lưng Lê ma ma vào chính viện, Lê ma ma nói loạn tự nhiên chỉ là Tây Tứ gian ở giữa, minh gian đến Đông Thứ gian ở bên ngoài nội thất.

Bà để hai bà tử ở lại bên ngoài thu dọn, còn bản thân thừa dịp lúc Tạ Khâm ôn Thẩm Dao đi phòng tắm, liền vội vàng đổi mới giường Bạt Bộ.

Một điểm đỏ quen thuộc lẫn lộn cùng vệt nước, một bà già như Lê ma ma nhìn thấy thì mà bên tai cũng nóng cả lên, lần trước không có nhìn kỹ, quả nhiên đây mới thật sự là lạc hồng.

Chăn gối ném ở một bên, ga giường dúm dó bị lôi kéo không còn hình dáng, có thể tưởng tượng tình hình chiến đấu có bao nhiêu kịch liệt.

Gia tuy là quan văn, cũng không phải là quan văn bình thường, hắn tập võ lâu dài, gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Chỉ có thân thể mềm nhũn kia của phu nhân làm sao đủ để hắn giày vò vài lần?

Ôm lấy trải giường chăn mỏng xốc xếch, lại đem váy áo sa mỏng rơi rải rác trên đất toàn bộ nhặt lên, một mạch lấp đầy bên trong cái sọt ở ngoại thất, chiếc bàn cao đặt dưới chân tường phía đông bị đẩy nghiêng ngả, may mà không có bình hoa, nếu không thì vỡ tan tành khắp nơi sẽ rất khó dọn dẹp.

Lê ma ma tay chân linh hoạt đem nội thất và Đông Thứ gian bên ngoài thu dọn sạch sẽ, cuối cùng xếp lên một bình trà nóng tiến vào, lặng lẽ lui ra ngoài.

Trong phòng yên tĩnh, bốn phía đều yên, mây tan trăng lên, chiếu sáng khắp phòng, mọi thứ đều đã trở lại bình thường, như thể vừa rồi ở đây không có chuyện gì xảy ra.

Hôm sau trời sáng, Tạ Khâm ở thời điểm rời giường thường ngày tỉnh lại. Hắn nhìn về hướng cong trong khuỷu tay của mình thê tử đang ngủ say, bên trong ánh sáng mờ ảo, gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Thẩm Dao vẫn còn sót lại một chút đỏ bừng, không biết là mơ thấy cái gì, ấn đường có chút nhăn lại, Tạ Khâm vuốt phẳng ấn đường bất an của nàng, nhẹ nhàng xuống giường.

Trận mưa lớn đêm qua rửa trôi không khí bụi bặm, một mảnh xanh biếc trong lành, chân trời phía đông lộ ra một tia sáng bàng bạc, canh giờ còn sớm, hắn như thường lệ trước đi đến sân tập luyện một chút, mồ hôi ướt đẫm trở về thư phòng, thoáng rửa mặt đổi y phục sạch sẽ, bầu trời vừa sáng, hắn đến sau án thư ngồi xuống.

Sắc mặt hắn bình tĩnh, đôi mắt yên lặng không gợn sóng, lẳng lặng ngồi một hồi sau án thư, cảm thụ từng chút yên bình trong lòng, sau đó ngón cái nhấn một cái về phía dưới cơ quan, một cái hộp nhỏ bật ra, lộ ra một tờ giấy trắng.

Chính là mấy tháng trước, Thẩm Dao viết cho hắn khế ước tại trà lâu.

Lấy ra mở ra trước mắt, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mấy hàng chữ, hơi có chút vụng về, hội tưởng lại dáng vẻ ngượng ngùng ban đầu của nàng tại trà lâu, lại so sánh với dáng vẽ vũ mị ma lực vạn phần tối qua, cô nương này có chút tinh nghịch trong xương, sau đó nở nụ cười mà bản thân cũng không nhận ra, hắn đem phần khế ước kia cầm lên, đưa đến một chiếc đèn bạc đang thắp sáng, nhìn giấy gặp lửa lóe lên những đốm lửa nhỏ, đốm lửa nhỏ từ từ đem từng con chữ mà nàng tự mình viết xuống thiêu hủy đi.

Trải qua tối qua, ngăn cách giữa hai người mở ra, chí ít nàng sẽ không đề cập lại việc hòa ly, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, nàng hiện tại là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn, có yêu cầu gì toàn bộ đều thỏa mãn nàng, từ nhỏ nàng đã ủy khuất chịu nhiều cơ khổ, hắn phải bảo vệ nuông chiều nàng, bất luận nàng có tiểu tính khí gì, hắn đều có thể bao dung, cũng nguyện ý bao dung.

Cuối cùng sau khi giấy mực được đốt hết, hắn gõ gõ đầu ngón tay bám tro, đứng dậy đi về phía hậu viện.

*

Nửa khắc đồng hồ trước, lửa đỏ của bình minh từ cửa sổ ném vào, châm đau mắt của Thẩm Dao, nàng nửa mê nửa tỉnh mở mắt, đập vào mắt là màn trướng quen thuộc, nàng xoa xoa trán, muốn đứng dậy, lúc này, tứ chi ngũ hài như bị nghiền nát làm cách nào cũng không lấy được khí lực, hai chân vừa mềm vừa xót, một loại run rẩy không tên quấn quýt trong l*иg ngực.

Nàng ngã về phía sau, bị đau kêu lên một tiếng, tiếng nói giống như bị cái gì bóp chặt, làm sao cũng không thể phát ra.

Cảm giác trướng bụng không hề biến mất, Thẩm Dao nhịn xuống dư vị khó nói, cố hết sức suy nghĩ, toàn bộ hình ảnh tối qua rót vào trong đầu nàng, những ký ức hỗn độn cùng đau đớn bên dưới trở nên rõ ràng.

“Dung mạo ngài thật đẹp…”

“Không trở về Nhạc Châu nữa?”

“Ngài cho ta một ngôi nhà đi.”

“Chịu trách nhiệm chứ?”

“Cái đó còn cần phải nói?”

Nàng đã làm gì thế!

Thẩm Dao bịt mặt, hai tay nắm chặt, hận không thể xé nát bản thân mình, không, là hận không thể đá bay những ký ức trong đầu kia, nàng chủ động dính vào người hắn, hôn lên môi hắn, kẹp chặt eo hắn, hắn ôm nàng từ thư phòng đi đến phòng ngủ, bàn sách rộng lớn bằng gỗ tử đàn, chiếc bàn cao đặt ở góc tường, chiếc kệ bày đồ cổ treo tranh trúc thạch, còn có những chiếc bình hoa và tách trà vỡ nát…

Không…chắc là nàng đang mơ.

Nàng dùng sức lắc đầu, mở mắt, giường đều sạch sẽ, phòng ốc chỉnh tề, rõ ràng tinh xảo khắp nơi, nhưng khắp nơi đều nhuốm màu sắc quyến rũ, hình dáng cao ngất của hắn, khi tức sôi sục ở khắp mọi nơi.

Không thể tin được.

Cúi mắt nhìn bản thân, ngón tay vết đỏ khắp nơi, đầu ngón tay đã có mấy chỗ hư hại, hạnh sắc tơ lụa áo ngủ vẫn rất tốt, chỉ là bên dưới làn da trắng như tuyết ẩn hiện những dấu đỏ lại nhắc nhở nàng,

Đêm qua mọi thứ đều là sự thật.

Hết thảy đã định thành kết cục.

Tia may mắn cuối cùng trong đáy lòng Thẩm Dao bị bóp tắt, nhắm mắt lại thật sâu, xấu hổ, hổ thẹn, nghĩ mà sợ, toàn bộ quấn chặt tim nàng.

Nàng mạo phạm Tạ Khâm.

Làm sao bây giờ?

Nàng ngẩn người được đủ mấy hơi, mới từ từ hồi phục tinh thần.

Bất kể giờ phút này trong đầu có bao nhiêu hỗn độn, cũng không quan tâm suy nghĩ có bao nhiêu phức tạp, lại có một việc vô cùng rõ ràng chiếu vào trong đầu.

Họ là phu thê giả.

Nàng tự mình viết xuống hai tờ khế ước hôn nhân, chỉ qua thêm một năm tám tháng, nàng liền phải rời khỏi nơi này.

Đêm qua chỉ là một việc ngoài ý muốn…

Tạ Khâm đối với nàng không có tình cảm gì, chắc hẳn thê tử trong lòng hắn cũng không phải dạng người như nàng, hắn là quân tử, dù cho để nàng ở lại cũng là để chịu trách nhiệm với nàng, nàng lại không thể yên tâm nhận lấy được, giữa họ là khoảng cách giữa trời và đất, cuộc hôn nhân này sớm muộn cũng đi đến hồi kết.

Nàng nhớ ra rồi, chén rượu kia nhất định có mờ ám, sau khi uống rượu nàng cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không còn khẩn trương như trước, nhưng cũng không thể không làm gì.

Nếu là như vậy, nàng cũng là vô tội.

Mạo phạm Tạ Khâm thì sao, không phải đêm qua hắn rất vui vẻ à, đến cuối cùng nàng chịu không nổi, hắn còn có thể khai hoa hai lần.

Đẩy nàng từ trong giường ra góc giường, nhớ lại loại sóng dữ ngập đầu kia, xấu hổ lại trào lêи đỉиɦ mày.

Như vậy, liền coi như thanh toán xong.

Thẩm Dao cắn răng, quả quyết định chủ ý.

Thà là ở bên nhau ngượng ngùng, còn không bằng giả vờ như chuyện gì cũng không xảy ra.

Thẩm Dao ép bản thân tỉnh táo lại, nhanh chóng chỉnh lý dung nhan, nhịn xuống cảm giác đau nhức toàn thân rời giường, vừa mở chân ra, hai chân vô lực ngã về phía bàn trang điểm, đúng lúc này, rèm châu vang động, một hình dáng thanh tuấn bước vào.