Thế Hôn

Chương 20.2: Chịu trách nhiệm chứ?

Thẩm Dao nhìn thẳng vào hắn, cả đời này chưa từng có người nào kiên định bảo vệ nàng như vậy, trong hốc mắt tràn vào một chút chua xót và ẩm ướt, còn có cảm giác muốn ỷ lại, thậm chí là đến gần dường như không thể nhìn thấu, nước mắt hiện ra.

Nghi hoặc hiện lên trong thần sắc của Tạ Khâm theo đó gỡ xuống, ngữ khí ôn hòa.

“Bất kể nàng ở đâu, bất kể có bằng lòng ở lại Kinh Thành hay không, ta đều sẽ đảm bảo an yên của nàng.”

Thẩm Dao thì thào gật đầu, bóng dáng thanh tuấn của người đàn ông mờ đi trong nước mắt, nàng thậm chí còn không nhìn rõ được dung mạo của hắn, chỉ cảm thấy đó là một nguồn sáng vô hạn thu hút nàng, khát vọng xa lạ chảy trong huyết mạch cũng theo đó tuôn ra.

“Hầu gia, tôi……” có chút khó chịu.

Cụ thể khó chịu chỗ nào thì nàng không nói rõ được, giống như càng nhìn hắn càng khó chịu, càng khó chịu càng muốn nhìn.

Nàng chưa từng nhận ra hắn thế nhưng lại đẹp như vậy, mê người như vậy.

Hắn cũng thực là mê người, đổi lại ai có có thể bảo vệ nàng một cách không màng tất cả thế chứ.

Một gương mặt nhìn Tạ Khâm với vẻ mơ màng, như một đứa trẻ vô gia cư, cầu mong được người khác yêu thương, bảo vệ.

Ánh mắt của nàng mang theo ẩn nhẫn, hổ thẹn, thậm chí còn có chút ngượng ngùng, đã làm đau nhói ấn đường của Tạ Khâm, hắn biết cô nương này một thân một mình va va chạm chạm mà lớn lên, không ai đau không ai thương, kiên cường tự lập, lúc trước khi hắn cưới nàng quả thực quyết ý bảo vệ nàng nuông chiều nàng cả đời, chẳng qua nàng không bằng lòng, hắn không thể cưỡng cầu.

Hôm nay nhất định là bị hành động của Thái tử dọa sợ, có chút bất lực.

Nếu như nàng đã dao động suy nghĩ hòa ly, hắn cần lấy được xác nhận.

Tạ Khâm để mặc nàng nhìn mà không nói lời nào.

Hai gò má nàng hơi ửng đỏ, dè dặt và ngượng ngùng, trù cái đó ra cũng không có dấu vết nào rõ ràng.

Lúc đó Thích Trắc phi vì để phòng bị Thái tử phát giác, chọn thuốc hết sức cẩn thận, uống thuốc bột vào, phát tác chậm chạp, dược tính cũng sẽ không mạnh như vậy, trong mắt người khác trông có vẻ giống như nước chảy thành sông.

Thẩm Dao từ từ buông ngón tay đang nắm chặt giá sách ra, hít một hơi thật sâu, ý đồ bình phục dòng nhiệt trong lòng, bộ ngực no đủ theo động tác của nàng phập phồng từng cái, váy đỏ hải đường phác họa dáng người đặc biệt yểu điệu của nàng, vòng eo được dây thắt chặt, không đầy một nắm, vạt váy thật dài uốn lượn quanh co trên đất, trong đêm mưa sấm sét dội vang này, tựa như một đóa hoa mỏng manh không chịu nổi bị bẻ gãy.

Trong lòng Tạ Khâm trào lên một cỗ bồn chồn, hắn đứng chắp tay sau lưng, tầm mắt chuyển đến kệ bác cổ, chậm rãi nhắm mắt lại, ý đồ nén du͙© vọиɠ nhàn nhạt kia xuống.

Hắn không nhìn chằm chằm nàng nữa, lá gan của nàng liền lớn hơn chút, lại quan sát hắn, hắn trông thật sự cao lớn, vai rộng eo hẹp, thân hình cũng đặc biệt rắn rỏi, rất muốn ôm một cái……

Một cơn gió lạnh từ ngoài hành lang thổi vào, cuốn sách mỏng trên đỉnh giá sách bị thổi trượt xuống đất, may mà Thẩm Dao kịp thời tránh được, chưa đập trúng nàng, nàng khom lưng nhặt cuốn sách lên, giẫm lên bàn đạp ở bên cạnh, đặt về chỗ cũ.

Lại một trận gió thổi qua, xốc lên chút bụi, Thẩm Dao theo bản năng giơ thay áo lên che, cơ thể không vững nghiêng sang một bên.

Tạ Khâm nghe thấy tiếng động kịp thời nhấc cánh tay lên ôm lấy eo nàng, bàn đạp lung la lung lay, Thẩm Dao theo bản năng khoác hai tay lên vai hắn, cuối cũng cũng ổn định được cơ thể, nàng giẫm lên bàn đạp, gần như ngang hàng với hắn, hai gò má kề sát mũi của hắn, hơi thở giao nhau.

Một luồng nhiệt nóng bỏng tràn ngập trong l*иg ngực, nàng nắm chặt hắn không nhúc nhích, người đến trong tay rồi, cỗ khát vọng và bủn rủn kia hóa thành sức mạnh thực chất, nàng lấy hết dũng khí để nhìn hắn.

Đỉnh lông mày của hắn cực đẹp, rải rác vài ba nét màu thôi đã có mấy phần trong trẻo lạnh lùng, từ sống mũi anh tuấn đi xuống là đôi môi mỏng hơi mím lại, ánh mắt Thẩm Dao dán chặt ở nơi đó không nỡ chuyển dời.

Hơi thở hoa lan tràn ra, mang theo một tia nóng rực, trêu chọc lòng người.

Tạ Khâm buông eo nàng ra, ngũ quan sắc bén vẫn lãnh đạm như cũ, hai con ngươi tĩnh lặng như biển sâu, nhìn chằm chằm nàng không nói một lời.

Nhưng Thẩm Dao lại ôm hắn không buông, bên hông bị hắn đυ.ng chạm qua, nhạy cảm đến mức phát nhờn, gương mặt quá mức ưu viết gần trong gang tấc, thân thể nàng dựa theo bản năng tiến về phía trước, cùng lúc đó, hay cánh tay vịn lên trên, quấn lấy cả người hắn, ý đồ kéo trích tiên nhân gian không cử động kia xuống phàm trần.

Con ngươi của Tạ Khâm hơi nheo lại, lù lù bất động, ngay lúc cánh môi căng mọng kia sắp áp xuống, chậm rãi mở miệng, “Thẩm Dao, biết mình đang làm gì không?”

Lông mi dài dán vào mắt hắn nhẹ nhàng nâng lên, giọng nói của nàng dịu dàng mà kiên định,

“Biết.”

Dáng vẻ còn rất dứt khoát.

Trái lại phù hợp với tính tình của nàng.

Đôi mắt đen láy của Tạ Khâm trong suốt sâu thẳm, không chút cảm xúc chất vấn, “Chẳng phải muốn về Nhạc Châu sao?”

Thẩm Dao sửng sốt, tựa như có thứ gì đó đang bóp chặt lấy trán nàng, muốn ý niệm của hắn bị dao động, nước lấp lánh trong mắt nàng lay động, giống như sắp rơi xuống.

Đáy mắt Tạ Khâm lóe lên tia thất vọng.

L*иg ngực hắn đặc biệt kiên cố nóng hổi, hơi thở nóng rực một nông một sâu quanh quẩn ở trán nàng, lý trí của nàng bị rút đi từng chút một, trong đầu óc hỗn độn của nàng chỉ còn lại hơi thở của hắn, sự chiếm cứ mãnh liệt của hắn, uy nghiêm của hắn.

“Nơi tôi muốn cũng không nhất định phải là Nhạc Châu, thứ tôi muốn chính là một mái nhà……” Nàng sinh ra ở Kinh Thành, phụ mẫu huynh đệ tỷ muội cũng ở Kinh Thành, Nhạc Châu chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ của nàng……

Đáy lòng trào lên sự chua xót, phá vỡ sự mơ màng trong hốc mắt, hóa thành một tròng nước mắt, muốn rơi xuống mà không được.

Tạ Khâm đã hiểu rõ, hoài nghi trong mắt hóa thành thương tiếc, không có đứa trẻ nào bị vứt bỏ không khát vọng được thu nhận, nàng chỉ là lấy thái độ cự tuyệt để tránh cho bản thân lại bị tổn thương.

Giống như không muốn biểu hiện ra một mặt chật vật ở trước mặt hắn, nàng lại nâng lên khuôn mặt tương cười kiêu ngạo, ôm lấy hắn,

“Có người nào nói với ngài hay chưa, trông ngài rất đẹp trai.”

Tạ Khâm cười lạnh, “Thẩm Dao, nàng uống canh giải rượu chưa hả?”

Ánh mắt nàng ẩn tình, nhưng lại không mê loạn, hoàn toàn khác với hôm say rượu kia.

“Tôi uống rồi mà, còn ngủ được ba canh giờ đấy.” Thẩm Dao cười hì hì, “Ngài chưa trả lười tôi, có ai nói ngài đẹp trai hay không.”

“Không có.”

“Vậy bây giờ có rồi.” Khóe môi nàng cong cong cười một tiếng.

Tạ Khâm nâng mí mắt lên, “Vậy sao? Trôi qua hơn ba tháng, nàng mới nhận ra?”

Thẩm Dao bị hắn chất vấn có chút chột dạ, “Lúc trước có tà tâm nhưng không có tà đảm mà.”

“Bây giờ sao lại có can đảm rồi?”

“Ngài để tôi hôn, tôi nói cho ngài biết.”

Ánh mắt Tạ Khâm rõ ràng, không chút động lòng.

Thẩm Dao coi như hắn ưng thuận, thè đầu lưỡi ra, liếʍ ướt cằm hắn.

Một chút xíu râu ria đâm vào cánh môi căng mọng của nàng, rung động tê dại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cứ như thể một cổng xả lũ được mở ra, khát vọng cháy bỏng ở tứ chi ngũ xương và thậm chí là ở tận sâu bên trong không tự chủ được cuồn cuộn trào ra.

“Tạ Khâm……” Giọng nói tựa như đường mật ngọt ngấy, kéo ra thành sợi.

Phần bụng của Tạ Khâm siết chặt, bỗng dưng nhớ tới giọng nói của nàng vào đêm động phòng, thật sự là một cuống họng tốt.

Thân thể mềm mại hướng về phía trước dán càng chặt vào hắn hơn, hai tay vòng qua cổ hắn, kiễng mũi chân lên, cuối cùng ngậm lấy môi của hắn.

Những mảng ướŧ áŧ mềm mại va chạm vào nhau, lần đầu tiên chưa kịp ngậm lấy, đã trượt xuống.

Hắn không phối hợp.

Thẩm Dao không hề nản lòng, dứt khoát hoặc không làm gì cả, mà đã làm thì phải làm cho xong, mỉm cười quyến rũ một cái với hắn, áp nửa người vào người hắn, tựa như một yêu tinh quấn lấy Phật Đà, vắt hết óc khiến hắn phá giới.

“Chàng không muốn sao?” Nàng nghiêng trán quanh quân bên tai hắn, thổi nhẹ vào vành tai của hắn.

Tựa như ma âm rót vào vành tai hắn, khơi du͙© vọиɠ chôn sâu ra ngoài, đôi mắt Tạ Khâm nồng đậm như mực, nhưng trong phòng ánh lửa sáng rực như này lại vẫn tối tăm như một xoáy nước.

Cánh môi mềm mại của Thẩm Dao mυ'ŧ, liếʍ lấy môi của hắn, khéo léo ngoắt ngoéo qua lại nơi hàm răng cắn chặt của hắn, cắn nhẹ một cái, hai tay luồn qua sau gáy trượt vào cổ áo của hắn, ý định mở vạt áo ra,

Tạ Khâm để mặc nàng dán vào môi hắn gặm nhấm, sự lạnh lùng trong mắt dần dần tan ra, cảm xúc mãnh liệt lăn qua lộn lại, hắn nhìn thật sâu vào đôi lông mày xinh đẹp vô song kia,

“Chịu trách nhiệm sao?”

Lời này của người đàn ông vừa nói ra, đã không còn lối thoát nào nữa, giống như Phật Đà tước vũ khí đầu hàng, cúi đầu cam chịu dưới váy hạ thần.

Thẩm Dao đạt được ý đồ cười cười, ánh mắt có chút men say, mở miệng liền nói, “Cái đó còn cần phải nói?”

Lời này vừa dứt, hàm răng đóng chặt của người đàn ông được cạy ra, đầu lưỡi linh hoạt trượt vào, nàng nỗ lực khám phá nắng hạn gặp mưa rào thuộc về nàng.

Mưa to gió lớn bên ngoài hành lang, át đi tiếng giá bút giấy mực rơi xuống đất rất tốt.

Hắn đảo khách thành chủ, nâng người lên, đặt ở trên bàn rộng lớn.

Cần cổ thon dài nâng lên, nổi lên một tầng ánh sáng dịu dàng trắng mịn, tuyệt đẹp ngất ngây, thân hình mềm mại nương theo sắc đen nồng đậm trong đáy mắt của hắn cùng nhau rơi vào màn đêm sâu thẳm.