Hôm Nay Vạn Nhân Mê Lại Khiến Chúng Sinh Điên Đảo

Chương 30

‘Rầm!’ Ngay một giây trước khi cửa thang máy hoàn toàn khép lại, một bàn tay vọt tới chặn cửa.

Nhạc Linh hoảng sợ, chờ thấy rõ là Hoắc Lương thì tim giật thót, đáy mắt tràn ra vẻ vui sướиɠ: “Á…”

Hoắc Lương kéo Nhạc Linh theo cửa thoát hiểm đi lên sân thượng, ném cô ta ra sau cửa: “Ở yên đây, không cho phép chạy loạn!” Dứt lời, không để ý Nhạc Linh kêu gào đằng sau, anh lập tức cài then cửa lại.

Làm xong hết thảy, Hoắc Lương thở phào nhẹ nhõm, trên gương mặt lạnh lùng vương chút mồ hôi li ti, mái tóc được chải tỉ mỉ cũng rơi lòa xòa vài sợi xuống trán, anh vươn tay chỉnh lại.

Sau đó phản ứng lại mình vừa làm gì trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, Hoắc Lương khựng bước. Sao anh phải làm vậy chứ? Cứ như anh rất sợ Bạc Anh vậy. Chưa nói tới chuyện hai người ly hôn rồi, dù chưa ly hôn đi nữa thì cũng có phải anh nɠɵạı ŧìиɧ đâu…

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Hoắc Lương vẫn không thả Nhạc Linh ra.

‘Keng!’ Cửa thang máy mở ra, Bạc Anh xuất hiện.

Tuy đã tan tầm rồi nhưng nghe nói Hoắc phu nhân đi tới, toàn ban thư ký đều cố ý rề rà dọn dẹp mặt bàn của mình, chuẩn bị hóng hớt.

“Sao phải bọc kín vậy chứ?”

“Má! Cơ thể này cũng có vốn liếng quá nha!”

“Không biết cô ấy có phát hiện tình địch vừa tới không.”

“Ngẫm lại thì cô ấy cũng rất đáng thương. Tôi bỗng hơi thất vọng với sếp…”

“Ôi chao, các cô không thấy phản ứng của sếp vừa rồi hoàn toàn không giống như không bận tâm đến vợ mình à…”

Mấy người phụ nữ nhỏ giọng buôn dưa lê. Lúc Nhạc Linh đến nhận việc, tin tức cô ta là ánh trăng sáng trong lòng Hoắc Lương đã truyền khắp group chat nhân viên. Tuy không biết là người nào đồn thổi nhưng chứng cứ cực kỳ sung túc, còn có ảnh chụp chung của Nhạc Linh và Hoắc Lương hồi trung học nữa. Lại phối hợp với hành vi của Hoắc Lương ở thang máy vừa rồi, khẳng định thêm xác định!

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật đấy, bà xã ở văn phòng, người tình ở sân thượng. Tự nhiên không muốn đi ăn trưa nữa, muốn xem nội dung vở kịch này sẽ phát triển thế nào.



Nhạc Linh bị nhốt tại sân thượng nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, vẻ mặt vặn vẹo. Phản ứng của Hoắc Lương như đang cười nhạo cô ta tự mình đa tình vậy. Từ bé Hoắc Lương đã lạnh như băng, không khác nào một người máy luôn đi theo trình tự đã định, cũng không thích con gái đến gần. Khi ấy chỉ có Nhạc Linh có thể đi theo bên người anh, vậy nên cô ta luôn cho rằng mình là người đặc biệt, người khác cũng cảm thấy Hoắc Lương thích cô ta.

Nhưng vừa rồi cô lại thấy được cảm xúc dao động trước nay chưa từng có trên mặt Hoắc Lương, đáy mắt còn loáng thoáng vẻ sợ hãi khiến người ta khó hiểu. Cô ta sẽ thua sao? Ngay cả Hoắc Lương cũng sắp bị Nhạc Dao cướp đi ư?

Nhạc Linh nghiến răng nghiến lợi, lấy di động ra gọi cho một người bạn cũng làm trong công ty.

“Tôi bị người ta khóa nhầm trên sân thượng công ty, cậu đến mở cửa giúp tôi được không?”



Bạc Anh vào văn phòng Hoắc Lương, thấy người đàn ông sau bàn làm việc đang cúi đầu nghiêm túc làm việc, lông mi rất dài, mũi cao thẳng, nhìn từ trên xuống càng đẹp.

“Ông xã, đến giờ cơm rồi nè. Chúng ta cùng đi ăn cơm trưa đi.” Bạc Anh vòng qua bàn làm việc ngồi xuống đùi Hoắc Lương, ôm cổ anh nói.

Đôi mắt Bạc Anh bị kính râm che khuất, Hoắc Lương muốn nhìn nên vươn tay tháo kính râm xuống, thấy đôi mắt đẹp vui tươi tràn đầy tình yêu cuồng nhiệt kia khiến anh cảm thấy tim mình như bị ngâm trong rượu, mê say choáng váng.

“Nếu đã là người của công chúng thì đừng có không việc gì cũng chạy loạn.” Gương mặt Hoắc Lương vẫn rất lãnh đạm: “Hay cô muốn nhân cơ hội này công khai hôn nhân, để dư luận bức tôi phục hôn với cô?”

Người phụ nữ này quá yêu mình, trong lòng Hoắc Lương đều rõ. Từ lúc ký tờ đơn thỏa thuận ly hôn kia đến giờ, mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của cô.

“Anh không muốn à? Có châu tròn ngọc sáng như em rồi, anh còn nhìn lọt cô nào nữa chứ?” Bạc Anh cười dịu dàng đoan trang vô cùng. Ai thấy vẻ mặt này của cô đều sẽ không tưởng được cô lại nói ra lời tự đại như vậy.

“Tự đại.” Hoắc Lương đỡ cô đứng dậy, cầm áo khoác lên.

Bạc Anh khoác tay anh đi ra ngoài, cửa văn phòng mở ra, hai người chợt dừng bước.

Nhạc Linh đang đứng trước cửa, hốc mắt đỏ bừng, vẻ mặt lên án nhìn Hoắc Lương.

Ánh mắt Bạc Anh dừng trên thẻ nhân viên trước ngực Nhạc Linh, vươn tay giật nó lại, bộ phận Marketing - Nhạc Linh.

Đầu óc Hoắc Lương trống rỗng.

Hệ thống: [!A a a a a!]

“Hoắc Lương, sao anh có thể nhốt em trên sân thượng chứ? Em có phải tình nhân không thể thấy ánh sáng của anh đâu. Sao Nhạc Dao vừa đến anh lại giấu em đi như thế?” Nhạc Linh chính nghĩa lên án, cứ như đã phải chịu sự sỉ nhục vô cùng lớn.

Bạc Anh nhấc mi mắt, đáy mắt lan tràn vẻ u ám đáng sợ. Nhìn gương mặt Nhạc Linh phía trước, cô nâng tay đánh tới.

‘Bốp!’ Cổ tay ở giữa không trung bị một bàn tay to lớn giữ lại.

Hoắc Lương vừa bắt tay Bạc Anh lại đã dọa chính mình sợ chết khϊếp. Anh còn chưa kịp phản ứng đã thấy bản thân mình vươn tay rồi.

Còn Nhạc Linh được bảo vệ, hai mắt lại dâng lên kỳ vọng. Trong lòng Hoắc Lương vẫn có cô ta!