Tay phải của Bạc Anh bị Hoắc Lương nắm lấy, cô không hề tạm dừng, trở tay trái cho Hoắc Lương một tát. Cái tát này dùng sức vô cùng, mặt Hoắc Lương bị đánh lệch sang một bên, trên má hiện lên một dấu bàn tay đỏ hồng.
Có lẽ là bị giật mình, Hoắc Lương thả lỏng bàn tay đang giữ tay Bạc Anh: “Nhạc Dao, tôi…”
Bạc Anh rút tay phải ra, lại vung tay cho anh thêm một tát, làm cho hai vết bàn tay hai bên má cân xứng.
Thư ký trong ban thư ký đang ăn đồ ăn căn tin nhờ đồng nghiệp đóng gói mang lên trợn tròn mắt, cách 10 mét cộng thêm một tầng cửa kính, tròng mắt đều rơi vào hộp cơm luôn rồi.
“Hạ tiện.” Bạc Anh lạnh lùng lườm Hoắc Lương, xoay người rời đi.
Chờ Bạc Anh vào thang máy, Hoắc Lương mới chợt hoàn hồn, trái tim như bị cái gì đó giày xéo, anh nhanh chân chạy tới: “Nhạc Dao! Nhạc Dao! Nghe tôi nói đã!”
Bạc Anh nâng chân đạp Hoắc Lương ra ngoài. Anh chật vật ngã xuống đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa thang máy hoàn toàn khép lại.
Cảm nhận được giờ phút này Bạc Anh đang bị vây trong một trạng thái vô cùng khủng bố, Hệ thống sợ muốn chết, không dám lên tiếng, nhưng lại buộc phải lên tiếng.
Tuy nhân vật chính chết đi thì sẽ khiến thế giới sụp đổ, vận mệnh cũng bốc hơi luôn, Chủ thần không đạt được khí vận của thế giới này chỉ còn đường chết… Nhưng bây giờ đã có đường khác để đi, không cần… đồng quy vu tận với Chủ Thần chứ!
Hệ thống luôn cảm thấy nếu không phải vừa rồi ở đó không có dụng cụ gϊếŧ được người, lại thêm nhiều người đang nhìn thì chỉ e Hoắc Lương đã đắp chiếu rồi!
Bạc Anh lên xe, kéo khẩu trang xuống, trên mặt là vẻ bình tĩnh vô cùng. Nếu không phải đôi mắt đẹp đẽ của cô tản ra băng sương ngàn dặm, đông lạnh người ta đau thấu xương.
Hệ thống: [Xin… xin phép được nói ạ QAQ]
Xe nhanh chóng tiến vào đường lớn, hòa với dòng xe cộ.
Bạc Anh: [Yên tâm đi, ta sẽ không gϊếŧ anh ta.]
Hệ thống kinh ngạc vui sướиɠ.
Bạc Anh: [Gϊếŧ anh ta thì hời cho anh ta quá. Nên lăng trì xử tử mới phải. ]
Nội tâm Hệ thống: Ấy! Nam chính hơi oan!!
Bạc Anh vừa lái xe vừa dịu dàng nói: [Ta coi anh ta làm chồng mà thương, không nỡ để anh ta chịu đau khổ. Giờ xem ra đúng là dịu dàng quá rồi. Anh ta là đồ đê tiện, không chịu đau thì không trị được bệnh đê tiện kia.]
Hệ thống chính là một mảnh vỡ nhỏ của ý thức thế giới kiếp trước, nó chỉ đơn giản sơ lược thu gom được một chút tài liệu về tình cảm của nhân loại thôi. Nó cho rằng ‘đau’ mà Bạc Anh nói là về mặt thể xác, ví như cầm dao đâm Hoắc Lương, hoặc là đánh gãy chân gì gì đó… Thật là đáng sợ!
Vì thế nó không thể không tiết lộ chuyện còn chưa nói với Bạc Anh: [Ờm chuyện là… Thật ra ở thế giới này cô không chỉ có một người chồng là Hoắc Lương đâu!]
Nghe vậy, dù là Bạc Anh cũng ngơ ngác: [Cái gì?]
Hệ thống: [Không biết vì nguyên nhân gì, có lẽ là di chứng do nhiều thế giới dung hợp dẫn tới linh hồn anh xã nhà cô không dung hợp hoàn toàn. Bây giờ đang dùng hình thái độc lập cùng lúc tồn tại trên thế giới này.]
Bạc Anh tiêu hóa hai giây: [Đến giờ mi mới nói?]
Hệ thống ấp úng, sợ hãi không thôi: [Bởi vì tuyến Hoắc Lương có sự tồn tại của cô nên giống tuyến chèo chống thế giới nhất, bị ý thức thế giới trọng điểm chú ý. Hơn nữa, Hoắc Lương và Nhạc Linh lại quen biết sớm, đã có nền tảng, tương đối nguy hiểm hơn, cần mau chóng công lược mới được. Thật lòng xin lỗi, ta sợ cô phân tâm nên mới không nói.]
Giờ phút này Hệ thống đã không thể bận tâm nói ra việc này liệu Bạc Anh có nổi giận với mình không rồi. Chỉ cần có thể dời lực chú ý của Bạc Anh với Hoắc Lương là được, Hoắc Lương là một trong những mảnh nhỏ linh hồn của nam chính, nếu chết thì sau này linh hồn nam chính sẽ khuyết thiếu một mảnh, ảnh hưởng tới thân thể!
Hệ thống nhỏ giọng thử dò hỏi: [Nếu cô không thích mảnh Hoắc Lương… hay là đi tìm mảnh khác chơi đi?]
Xe dừng lại trước đèn đỏ, Bạc Anh trầm mặc vài phút mới từ từ nở một nụ cười dịu dàng nhưng lại khiến người ta sởn cả tóc gáy: [Xem ra không chỉ mình Hoắc Lương thiếu ngược.]
Cái gì? Dịu dàng? Làm gì có! Chỉ có một người phụ nữ xấu xa đùa bỡn tình cảm một chân đạp N thuyền thôi.
Tác giả: Mảnh nhỏ vô tội bị liên lụy khác: ? Hoắc Lương, chịu chết đi!