Bởi vì hình phạt pháp luật không phù hợp với tinh thần nhân đạo, cộng thêm dân phong bưu hãn nên những người phạm tội lẩn trốn đều không dám chạy đến nước bọn họ. Bằng không, chẳng may bị bắt được thì thảm rồi.
“Có gì đặc biệt à?” Bạc Anh không ngẩng đầu lên.
Bởi vì thế giới này dung hợp nên thể tích tinh cầu rộng gấp 50 lần địa cầu trước đây, nhiều ra rất nhiều quốc gia to nhỏ, dân cư cũng đạt tới 20 tỷ triệu người. Già Lam Quốc chỉ là một quốc gia trong số đó thôi, không có gì đáng ngạc nhiên.
Lạc Lan: “Trong mắt cậu chỉ có Hoắc Lương thôi đúng không? Không chú ý tình hình thời sự quốc tế một chút nào cả. Thế này, dân cư Già Lam Quốc đều rất kiêu ngạo, có phần sùng bái vũ lực và cơ bắp, thẩm mỹ cũng không giống với phần đông quốc gia khác.”
Bạc Anh gật đầu, vậy nên vì sao tiết mục thực tế của quốc gia này lại mời một cô gái thoạt nhìn không có chút cơ bắp nào, cũng không giỏi đánh đấm, không phù hợp thẩm mỹ của bọn họ đi tham gia gameshow chứ?
“Chúng ta không tham gia cái này.” Lạc Lan nói. Tuy rằng chương trình này của Già Lam có lượng xem cực cao trên toàn cầu. Nhưng đừng nói là minh tinh trong nước, minh tinh của đa số các quốc gia trên thế giới đều không bao giờ muốn tham gia gameshow thực tế của Già Lam Quốc.
“Okay.” Bạc Anh không ý kiến, mặc dù cô không sợ tham gia, dù gì cũng có một đời từng là nữ thần chiến đấu mà: “Trưa nay mình không ăn cơm với cậu đâu nha.”
Lạc Lan nhìn Bạc Anh nhẹ nhàng tao nhã rời đi, cảm nhận được tâm trạng của cô rất vui vẻ thì hơi lo lắng. Cô lại làm hòa với Hoắc Lương rồi, cũng không biết là tốt hay xấu nữa, dù sao còn có Nhạc Linh như hổ rình mồi bên kia.
Mấy ngày nay Hoắc Lương rất nghe lời, không cần cô gọi cũng sẽ ngoan ngoãn về nhà mỗi ngày, dẫn đến chất lượng giấc ngủ của Bạc Anh tốt hẳn. Vậy nên tâm trạng của cô có phần khoái trá, bởi vì chất lượng giấc ngủ ảnh hưởng tới nội tiết tố mà.
Không bằng đi công ty cho anh một bất ngờ đi.
…
Giờ ăn trưa, Nhạc Linh đeo thẻ nhân viên tiến vào thang máy, lên tầng cao nhất.
Bạc Anh bất ngờ trở nên nổi đình nổi đám làm quấy rầy kế hoạch của Nhạc Linh. Đừng nói là muốn đi đường của Bạc Anh rồi khiến cô không còn đường có thể đi, Bạc Anh vừa hát một bài đã được phong thần rồi, cô ta còn trèo cao sẽ chỉ tự rước lấy nhục thôi. Cô ta đành phải sửa lại kế hoạch.
Cô ta không định làm minh tinh nữa, dứt khoát vào Tập đoàn Hoắc Thị làm công luôn.
Cô ta từng định làm Hoắc Lương bị sức hút của mình thuyết phục, sau đó chạy tới theo đuổi mình. Nhưng trải qua trận chiến Âm thành Thần ban và tình báo mấy ngày này Hoắc Lương đều đúng hạn đi làm tan tầm, cô ta hẹn anh ra ngoài uống trà nhưng lại liên tiếp bị từ chối, trực giác của phụ nữ khiến cô ta buông bỏ sự rụt rè.
Nhạc Linh gõ cửa, nghe được bên trong vang lên một tiếng lạnh lùng ‘vào đi’ mới đẩy cửa ra.
Hoắc Lương thấy cô ta thì ngây ra.
Nhạc Linh cười như thể trò đùa của mình đã thành công: “Không ngờ là em đúng không? Hôm nay là ngày đầu em đi làm đó, chủ tịch Hoắc ~”
Trong nháy mắt ấy, Hoắc Lương không những không bất ngờ vui sướиɠ mà ngược lại còn cảm thấy bất an thấp thỏm.
“Sao em lại ở đây?”
“Em muốn đi làm một thời gian xem có tìm được chút linh cảm không. Nhưng anh yên tâm đi. Em đảm bảo sẽ hoàn thành công việc của mình.” Nhạc Linh cười ngọt ngào.
Hoắc Lương mặc kệ cô ta đến làm gì, giờ anh chỉ muốn khiến cô ta nhanh chóng biết khuất tầm mắt thôi. Anh lạnh giọng nói: “Lập tức rời đi! Em không thể làm việc ở chỗ anh được.”
Nụ cười của Nhạc Linh cứng đờ, thoáng hiện chút bi thương: “Không phải lần trước anh đã nói chúng ta vẫn có thể làm bạn à?”
Cảm giác bất an trong lòng Hoắc Lương ngày càng mãnh liệt, mặt cũng lạnh xuống: “Bạn cũng phải có khoảng cách của bạn. Là bạn không có nghĩa là em có thể không kiêng nể gì chạy tới văn phòng của anh như nhà mình.”
Nhạc Linh cắn môi: “Chẳng lẽ anh đối với em…”
Điện thoại bàn của Hoắc Lương vang lên, anh nhận máy, nghe được thư ký của ban thư ký nói: “Sếp, lễ tân nói có một cô tự xưng là vợ anh đang chờ ở tầng trệt.”
Tuy bọn họ đều biết có một Hoắc phu nhân nhưng dù sao cũng chưa gặp lần nào, Bạc Anh lại đeo khẩu trang và kính râm có vẻ thần bí nên bọn họ không thể nghe lời một phía mà cho cô lên ngay được.
Da đầu Hoắc Lương tê dại, nhìn về phía Nhạc Linh như yêu đương vụиɠ ŧяộʍ bị vợ bắt gian: “Đi mau!”
Thư ký tưởng anh đang nói với mình: “Đuổi cô ấy đi?”
Hoắc Lương: “Không phải! Để cô ấy lên.”
Nhạc Linh cảm thấy có liên quan tới Bạc Anh, siết chặt nắm tay, ánh mắt giăng đầy tơ máu và oán hận. Cô ta cắn răng, xoay người rời đi.
Nhạc Linh vừa ra khỏi văn phòng, Hoắc Lương bỗng nhớ tới hôm nay thang máy chuyên dụng tầng quản lý đang bảo trì, chỉ có thể sử dụng thang máy nhân viên. Nói cách khác, nếu giờ Nhạc Linh lên thang máy đi xuống là vừa vặn có thể bắt gặp Bạc Anh đang chờ thang máy đi lên.
Anh sải đôi chân dài chạy ra văn phòng, Nhạc Linh đã vào thang máy, cửa sắp đóng lại.